Thứ Hai, 18 tháng 7, 2016

5 Phút cho Lời Chúa 18/7/2016

Filled under:

Mt 12, 38-42
Ghi nhớ: “Người đáp “ Thế hệ gian ác và ngoại tình này đòi dấu lạ. Nhưng chúng sẽ không được dấu lạ nào, ngoài dấu lạ ngôn sứ Gio-na ” (Mt 12,39).
Suy niệm: Niềm tin đích thực vào Thiên Chúa không hệ tại ở chỗ chờ Chúa cho ta thấy hay được nhận những phép lạ lớn lao trong cuộc đời. Nếu ta biết mở lòng ra và có cái nhìn đức tin thì từng giây từng phút ta đang sống trong thế giới này đã là một chuỗi những dấu lạ xảy ra rồi. Trong Kinh tiền tụng Thánh Thể II, Hội thánh đã ca tụng Chúa rằng: “ Chúa đã dựng nên con người cách lạ lùng và cứu chuộc họ còn lạ lùng hơn nữa ” . Ai đã cảm nghiệm được tình yêu Thiên Chúa dành cho mình bao la như thế nào thì sẽ thấy quá nhiều dấu lạ Chúa đã làm cho mình.
Sống Lời Chúa: Nhận ra phép lạ Chúa ban qua mọi biến cố..
Cầu nguyện: Lạy Chúa, mọi sự tốt lành đều bởi Chúa. Xin cho chúng con biết nhận ra để củng cố đức tin và tạ ơn Chúa mỗi ngày. Amen. 

Suy niệm với Mẹ.

“Thưa Thầy, chúng tôi muốn thấy
Thầy làm một dấu lạ” (Mt 12,38).
Như Mẹ: Hằng ngày, chúng ta chứng kiến biết bao nhiêu điều xảy ra. Có những điều như những dấu chỉ cảnh tỉnh chúng ta về lối sống của mình. Nhưng chúng ta nhiều lúc không để ý đến lắm. Chúa Giêsu là dấu lạ cao cả nhất để cho con người tin nhận mà được ơn cứu độ. Nhưng vì con người đã đóng khung Ngài vào sự hiểu biết của mình nên không nhận ra.
Với Mẹ: Chúng con cảm tạ Chúa đã tỏ lòng thương xót cho con người qua các dấu lạ Chúa đang làm trên thế giới hôm nay. Xin cho con mắt đức tin của chúng con nhận ra để sửa đổi cho đời sống ngày nên hoàn thiện hơn.
Nhờ Mẹ: Lạy Đức Mẹ cứu kẻ liệt kẻ khốn, xin Mẹ giúp chúng con nhận ra điều Chúa muốn qua những dấu chỉ hàng ngày, để chúng con sống xứng đáng hơn.
Trong Mẹ: Đức Bà đi viếng Bà thánh Isave. Ta hãy xin cho được lòng yêu người.
(Đọc 1 Kinh Lạy Cha, 10 Kinh Kính Mừng và 1 Kinh Sáng Danh).

Chân Phước Angeline ở Marsciano
(1374-1435)

Chân Phước Angeline là người sáng lập cộng đoàn nữ tu Phanxicô đầu tiên, nếu không kể dòng Thánh Clara Khó Nghèo.

Angeline là con của Công Tước xứ Marsciano. Khi 12 tuổi, ngài đã mồ côi mẹ. Ba năm sau, người thiếu nữ này thề giữ mình đồng trinh trọn đời. Tuy nhiên, cùng năm ấy, ngài vâng lời cha mà kết hôn với Công Tước xứ Civitella. Chồng ngài đồng ý tôn trọng lời thề của ngài.

Khi ông chồng từ trần vào hai năm sau, Angeline gia nhập dòng Phanxicô Thế Tục và cùng với các phụ nữ khác, ngài tận tụy trong việc chăm sóc người đau yếu, người nghèo, người goá phụ và trẻ mồ côi. Khi cộng đoàn của Angeline thu hút nhiều phụ nữ trẻ tuổi khác, thì một số người đã lên án ngài về tội phá hoại ơn gọi gia đình. Truyền thuyết kể rằng, khi phải trình diện vua xứ Naples để trả lời về sự cáo buộc ấy, ngài lấy chiếc áo khoác đang mặc mà bọc lấy mớ than cháy nóng. Khi ngài tuyên bố là mình vô tội và để chứng minh điều ấy, ngài mở áo khoác ra cho thấy mớ than nóng bỏng kia không gây thiệt hại gì cho ngài, và nhà vua đã bỏ qua vụ kiện.

Sau này Angeline và đồng bạn đã đến Foligno, là nơi cộng đoàn Dòng Ba của ngài được đức giáo hoàng chấp thuận vào năm 1397. Sau đó không lâu, ngài đã thành lập 15 cộng đoàn tương tự cho các phụ nữ ở các thành phố trong nước Ý.

Angeline từ trần ngày 14 tháng Bảy 1435 và được phong chân phước năm 1825.

Lời Bàn
Các linh mục và tu sĩ nam nữ không thể là dấu chỉ của tình yêu Thiên Chúa, nếu họ coi thường ơn gọi gia đình. Chân Phước Angeline tôn trọng hôn nhân nhưng cảm thấy được mời gọi theo một đường lối khác để sống Phúc Âm. Sự lựa chọn của ngài là hy sinh đời sống trong một phương cách độc đáo.

Tình Yêu Mời Gọi

Vua Friedrich Wilhelm cai trị nước Phổ vào khoảng đầu thế kỷ thứ 18. Ông nổi tiếng là người nóng nảy khó tính. Ông không thích những nghi thức rườm rà. Ông chỉ thích đi dạo một mình giữa các đường phố Berlin. Thích sống đơn giản, nhưng ông lại rất nhạy cảm với bất cứ một sự xúc phạm nào của thần dân. Nếu chẳng may có người nào chạm đến ông giữa đám đông, ông sẽ không ngần ngại dùng gậy đập túi bụi vào người đó. Thành ra, khi thấy đức vua đang đi đến, mọi người đều tìm cách lẩn tránh.
Lần kia, khi ông dang đi giữa phố Berlin, một người đàn ông đang đi tới, bỗng lẩn tránh đi nơi khác. Vừa ngạc nhiên, vừa bực tức vì dân chúng lẩn tránh mình, vua Friedrich mới chận người đàn ông lại và hỏi lý do tại sao ông ta lẩn tránh đi nơi khác. Người đàn ông luống cuống mãi, cuối cùng đành phải thú nhận rằng sở dĩ ông ta lẩn tránh nhà vua là vì sợ hãi. Nghe đến đó, vua Friedrich nổi tam bành, ông túm lấy vai người đàn ông đáng thương, vừa lắc mạnh, vừa thét lên: "Tại sao ngươi dám sợ ta. Ta là vua của ngươi. Ngươi phải yêu mến ta. Ngươi phải yêu mến ta, ngươi có biết điều đó không?".
Chỉ có con người mới biết yêu bởi vì chỉ có con người mới có tự do. Không ai có thể cưỡng bách người khác phải yêu mình... Tạo dựng con người có tự do, Thiên Chúa vẫn luôn tôn trọng tự do ấy. Ngài không cưỡng bách con người phải yêu mến Ngài, nhưng chỉ mời gọi và tỏ tình. Bằng công cuộc tạo dựng, bằng cuộc sống và cái chết của Con Một Ngài, Thiên Chúa đã tỏ tình với con người.... Tình yêu luôn đi bước trước. Bước trước ấy là một lời nói, một ánh mắt, một nụ cười, một món quà, một nghĩa cử.