Tin Mừng Chúa Giê-su Kitô theo Thánh Mac-cô (Mc 10: 28-31)
28 Ông Phê-rô lên tiếng thưa Người: "Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy! "29
Đức Giê-su đáp: "Thầy bảo thật anh em: Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh
em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng,30
mà ngay bây giờ, ở đời này, lại không nhận được nhà cửa, anh em, chị
em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống
vĩnh cửu ở đời sau.31 Quả thật, nhiều kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót, còn những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu."
SUY NIỆM 1
Mỗi giây
phút sống, chúng ta đều phải chọn lựa. Từ những điều quan trọng cho cả
đời, cho đến những việc nhỏ nhặt thoáng qua. Tất cả đều phải trải qua
“bàn sàng” chọn lựa.
Khi chọn lựa, mỗi người đều cho điều mình chọn là giá trị hơn những điều khác. Giá trị hơn hay kém, lại thường tùy thuộc vào nhận thức, vào khả năng của mỗi người. Điều người này cho là quan trọng, người kia lại cho là không. Con người không là chân lý, nên cũng dễ chọn lựa sai lầm. Con người giới hạn, nên những điều chúng ta chọn lựa cũng không có gía trị trường tồn. Vậy phải làm sao để chúng ta biết lựa chọn những điều giúp chúng ta đạt được giá trị vĩnh cửu?
“Phải từ bỏ, coi nhẹ những điều gắn chặt với con người chúng ta, nhưng có thể cản ngăn chúng ta theo Chúa và Tin Mừng Chúa Giêsu, như: nhà cửa, cha mẹ, anh chị em, ruộng đất”. Những điều này, chúng ta cần, nhưng chỉ có giá trị cho đời trăm năm. Để được sự sống vĩnh cửu, chúng ta phải chọn lựa Chúa Giêsu và Tin Mừng thôi. Dù đau đớn, nhưng thật đáng giá. Mất cái chóng qua để được gia tài vĩnh cửu, được sống đời đời, ai lại không đổi! Tuy nhiên chúng ta lại là những người không chịu đổi. Chúng ta cứ khư khư giữ lấy những gì thuộc đời này.
Cơn cám dỗ của thời nay là người ta mất ý thức về giá trị linh thánh, chỉ còn là “duy vật”. Duy vật trong lý thuyết không nguy hại bằng “vô thần” trong thực hành. Người Kitô hữu tin vào sự sống đời đời, nhưng lại sống “duy vật” trong từng ngày. Khi chúng ta lấy lý do: bận quá, không dự lễ được, phải lo chuyện này chuyện khác, nên không tham dự các sinh hoạt của giáo xứ được. Vậy những người sinh hoạt là thừa giờ, dư của sao? Cha mẹ bận rộn với công việc lo cơm áo cho con cái. Không còn giờ lưu tâm đến đời sống đức tin của con, không còn giờ thực hành việc lành đạo đức, chẳng phải là những người cha mẹ nêu gương “duy vật” cho con cái noi theo đó sao?
Lạy Chúa Giêsu, Chúa vì sự sống đời đời của chúng con mà hy sinh mạng sống. Chúng con lại thường vì sự sống đời này mà hy sinh “sự sống đời sau”, thật sai lầm. Xin cho chúng con biết vì Chúa và vì Tin Mừng mà từ bỏ những gì không cần thiết. Amen.
GKGĐ Giáo Phận Phú Cường
Khi chọn lựa, mỗi người đều cho điều mình chọn là giá trị hơn những điều khác. Giá trị hơn hay kém, lại thường tùy thuộc vào nhận thức, vào khả năng của mỗi người. Điều người này cho là quan trọng, người kia lại cho là không. Con người không là chân lý, nên cũng dễ chọn lựa sai lầm. Con người giới hạn, nên những điều chúng ta chọn lựa cũng không có gía trị trường tồn. Vậy phải làm sao để chúng ta biết lựa chọn những điều giúp chúng ta đạt được giá trị vĩnh cửu?
“Phải từ bỏ, coi nhẹ những điều gắn chặt với con người chúng ta, nhưng có thể cản ngăn chúng ta theo Chúa và Tin Mừng Chúa Giêsu, như: nhà cửa, cha mẹ, anh chị em, ruộng đất”. Những điều này, chúng ta cần, nhưng chỉ có giá trị cho đời trăm năm. Để được sự sống vĩnh cửu, chúng ta phải chọn lựa Chúa Giêsu và Tin Mừng thôi. Dù đau đớn, nhưng thật đáng giá. Mất cái chóng qua để được gia tài vĩnh cửu, được sống đời đời, ai lại không đổi! Tuy nhiên chúng ta lại là những người không chịu đổi. Chúng ta cứ khư khư giữ lấy những gì thuộc đời này.
Cơn cám dỗ của thời nay là người ta mất ý thức về giá trị linh thánh, chỉ còn là “duy vật”. Duy vật trong lý thuyết không nguy hại bằng “vô thần” trong thực hành. Người Kitô hữu tin vào sự sống đời đời, nhưng lại sống “duy vật” trong từng ngày. Khi chúng ta lấy lý do: bận quá, không dự lễ được, phải lo chuyện này chuyện khác, nên không tham dự các sinh hoạt của giáo xứ được. Vậy những người sinh hoạt là thừa giờ, dư của sao? Cha mẹ bận rộn với công việc lo cơm áo cho con cái. Không còn giờ lưu tâm đến đời sống đức tin của con, không còn giờ thực hành việc lành đạo đức, chẳng phải là những người cha mẹ nêu gương “duy vật” cho con cái noi theo đó sao?
Lạy Chúa Giêsu, Chúa vì sự sống đời đời của chúng con mà hy sinh mạng sống. Chúng con lại thường vì sự sống đời này mà hy sinh “sự sống đời sau”, thật sai lầm. Xin cho chúng con biết vì Chúa và vì Tin Mừng mà từ bỏ những gì không cần thiết. Amen.
GKGĐ Giáo Phận Phú Cường
SUY NIỆM 2
Với một vài khác biệt[1],
cả ba Tin Mừng nhất lãm đều thuật lại câu nói của thánh Phê-rô: “Chúng
con đây (nghĩa là không như anh thanh niên có nhiều của cải, vừa bỏ đi
trước lời mời gọi đi theo Đức Giê-su), chúng con đã bỏ lại tất cả và
chúng con đi theo Thầy”. Nhưng câu trả lời của Đức Giê-su theo Tin Mừng
Mác-cô trong bài Tin Mừng của Thánh Lễ hôm nay, là đặc biệt nhất.
Thật
vậy, trong cả ba Tin Mừng, Đức Giê-su đều kể ra những gì mà Phê-rô và
tất cả những ai đi theo Ngài đã từ bỏ: nhà cửa, anh em, chị em, người
cha, người mẹ, con cái, ruộng đất. Tuy nhiên, câu trả lời của Đức Giê-su
theo Tin Mừng Mác-cô có ít nhất hai đặc điểm:
- Đức Giê-su nói: “Bây giờ, ở đời này, lại không nhận được… gấp trăm”; và Ngài kể lại chính xác những gì người môn đệ đã từ bỏ: nhà cửa, anh em, chị em, người mẹ, con cái, ruộng đất. Trong các Tin Mừng khác, Đức Giê-su chỉ nói cách tổng quát rằng, người môn đệ sẽ nhận được hơn nhiều.
- Và Người nói thêm: “Và cùng với sự ngược đãi”. Các tác giả Tin Mừng khác không kể lại chi tiết này.
- Dứt bỏ điều không thể
Là
người Ki-tô hữu, dù lớn hay bé, chúng ta đều được mời gọi đi theo Đức
Ki-tô, sống và làm chứng cho Tin Mừng của Ngài trong đời sống hằng ngày,
với ơn gọi Chúa ban cho mỗi người chúng ta. Và để đi theo Đức Ki-tô,
sống và làm chứng cho Tin Mừng của Ngài, chúng ta được mời gọi từ bỏ; và
những gì chúng ta được mời gọi từ bỏ lại những điều và những người rất
thiết thân với chúng ta, như chính Đức Giê-su nói trong bài Tin Mừng: nhà cửa, anh em, chị em, người cha, người mẹ, con cái và ruộng đất.
Tất
cả những điều này tạo nên một hình ảnh hoàn chỉnh và rất đỗi thân
thương, đó là căn nhà, trong nhà có cha mẹ, các anh chị em, và chung
quanh nhà là ruộng đất. Chúng ta thử nghĩ mà xem, trên đời này có những
gì và có những ai thân thương và cần cho sự sống đối với chúng ta hơn là
căn nhà, đất đai và gia đình của chúng ta. Vậy thì, làm sao mà từ bỏ
được? Và phải chăng đòi hỏi của Đức Giê-su là không hợp lí, không hợp
tình và nhất là không hợp với lẽ sống của con người? Vậy thì, chúng ta
phải hiểu như thế nào đòi hỏi quá triệt để nàu của Đức Giê-su, đến độ
không thể chấp nhận được?
Vậy “từ bỏ”
Chúa nói ở đây có nghĩa là gì? Dứt bỏ theo Đức Giê-su, hay nói đúng
hơn, dứt bỏ trong Chúa, những người thân yêu, chính là để nhận lại như
một quà tặng Thiên Chúa ban; và Chúa hứa là chúng ta sẽ nhận lại gấp
trăm. Vì thế, từ bỏ mà Chúa đòi hỏi, là từ bỏ quyền làm chủ người này
trên người kia. Nếu không từ bỏ hiểu như trên, chúng ta sẽ coi những
người thân yêu và những gì gắn liền với những người thân yêu, là của
riêng mình, và tự coi mình là chủ có quyền định đoạt theo ý riêng. Kinh
nghiệm cho thấy, làm như thế chúng ta sẽ đánh mất nhau, đánh mất chính
mình và đánh mất tất cả.
Dứt bỏ mọi
sự để trở thành môn đệ của Đức Giê-su, chính là để yêu mến nhau như Chúa
yêu mến chúng ta. Như thế, chúng ta sẽ không “đánh mất nhau”, nhưng
ngược lại, chúng ta sẽ “tìm lại được nhau” và nhận lại “gấp trăm” trong
tương quan tình yêu đích thật và muôn đời. Bởi vì Thiên Chúa là Tình
Yêu.
- Gấp trăm
Nếu
Đức Giêsu chỉ nói: “anh em sẽ nhận được nhiều hơn” như trong Tin Mừng
Mát-thêu và Luca (Mt 19, 27-30; Lc 18, 28 -30), chúng ta rất dễ hiểu lời
hứa “nhiều hơn” theo nghĩa “thiêng liêng phi thân thể”. Chẳng hạn, một
nhà chú giải đã giải thích “nhiều hơn” là niềm vui Nước Trời lớn hơn
niềm vui hôn nhân, gia đình và sở hữu. Nhưng cách trả lời của Đức Giê-su
trong bài Tin Mừng hôm nay, mời gọi chúng ta hiểu và nhất là kinh
nghiệm một cách thật cụ thể điều mà Đức Giêsu hứa: “bây giờ, trong thời
này, anh em sẽ nhận được ở mức độ gấp trăm nhà cửa, anh em, chị em, mẹ,
con cái, ruộng đất”.
Và quả thật, các
môn đệ và đến lượt chúng ta được mời gọi nhận ra rằng, trong hành trình
bỏ mọi sự để đi theo Đức Giêsu, mình đã thực sự nhận lại nhà, đất, anh
em, chị em, mẹ, con cái gấp trăm. Bởi lẽ, quả thật chúng ta có nhiều
nhà, nếu không muốn nói ở đâu cũng là nhà; và ai cũng là người thân của
chúng ta, khởi đi từ những anh em cùng chia sẻ một đức tin và nhất là
cùng một ơn gọi. Gấp trăm xảy ra được, bởi vì chúng ta vượt qua tương
quan huyết thống và sở hữu, để đi vào tương quan Nước Trời là hiệp thông
và chia sẻ.
- Hiệp thông trong tình yêu của Thiên Chúa là Cha, và như thế, mọi người là anh chị em.
- Chia sẻ những gì mình có, và đón nhận những gì mình được chia sẻ.
Nhưng
Đức Giêsu còn nói tới khả thể bách hại. Với những cơn bách hại, chúng
ta có thể bị mất hết, bị tước đoạt, bị cắt đứt mọi tương quan, bị trắng
tay, và mất cả sự sống của mình. Như tổ tiên của chúng ta trong lịch sử
Giáo Hội Việt Nam đã từng có kinh nghiệm. Bởi vì, tất cả những gì Chúa
ban cho chúng ta ở đời này chỉ là hình ảnh của sự sống hiệp thông và
chia sẻ viên mãn được chính Đức Giê-su hứa ban ở đời sau: “và sự sống
vĩnh cửu ở đời sau”.
Còn một chi tiết
rất đáng lưu ý trong câu trả lời của Đức Giêsu: Trong danh sách những
gì người đệ sẽ nhận lại, chỉ có “mẹ”, chứ không có “bố”. Ngài chỉ nói
anh em sẽ nhận được gấp trăm về mẹ, chứ không nói gấp trăm về bố! Và lời
hứa này của Đức Giê-su quả thực đã luôn ứng nghiệm trong hành trình đi
theo Người.
- Kết cục đảo ngược
Sau cùng, Đức Giê-su còn nói: “Nhiều kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót, còn những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu.”
Lời này của Đức Giê-su xem ra không tương thích với cuộc đối thoại của
Đức Giê-su và các môn đệ về vấn đề “từ bỏ và nhận lại”. Chính vì thế,
chúng ta không thấy câu này được ghi lại trong Tin Mừng theo thánh Luca
(x. Lc 18, 28-30). Hơn nữa, dường như câu nói này của Đức Giê-su hay một
lời tương tự như thế, cũng được ghi lại trong một bối cảnh khác.
Tuy
nhiên, theo cách kể truyện của thánh Mác-cô, chúng ta được mời gọi lắng
nghe lời nói này của Đức Giê-su như là câu kết luận không chỉ của cuộc
đối thoại này, nhưng còn của cả một trình thuật dài, kể từ khi Người dạy
các môn đệ về mầu nhiệm Vượt Qua lần thứ hai (Mc 9, 30 – 10, 30). Bởi
lẽ, ngay sau đó, Người sẽ nói về mầu nhiệm Vượt Qua lần thứ ba. Vì thế,
chúng ta được mời gọi hiểu lời này của Đức Giê-su: “Nhiều kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót, còn những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu”, dưới ánh sáng của mầu nhiệm Vượt Qua của Người, để thay đổi cái nhìn của chúng ta về mọi sự:
- Về vấn đề “ai là người lớn hơn hết” (9, 33-37); về vấn đề có người không thuộc nhóm các môn đệ, danh của Thầy Giê-su để trừ quỉ (c. 38-40); về vấn đề làm cớ cho người ta sa ngã (c. 42-50); về vấn đề đời sống hôn nhân (10, 1-12); và về vấn đề tương quan giữa trẻ em và Nước Trời (c. 13-18).
- Về vấn đề gắn bó với của cải (c. 17-27) và về lựa chọn từ bỏ mọi sự để đi theo Đức Giê-su (c. 28-30)
- Ngoài ra, dựa vào sự ngược đãi mà Đức Giê-su vừa nói (c. 30), chúng ta cũng có thể hiểu rằng, Đức Giê-su loan báo sẽ có sự đảo ngược các giá trị vào ngày phán xét. Lời loan báo này mang lại niềm hi vọng cho tất cả những ai “đã bỏ mọi mà theo Thầy”.
Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc
[1]
Tin Mừng Mát-thêu thì thêm: “Vậy điều gì sẽ đến cho chúng con?” (câu
hỏi hướng tới chuyện “lương bổng”); còn Tin Mừng Lu-ca thì nhấn mạnh đến
sự kiện bỏ lại mọi tài sản.