Thứ Ba, 18 tháng 7, 2017

5 Phút Cho Lời Chúa Ngày 18/7/2017

Filled under:

THÔI ĐỪNG CỨNG LÒNG
“Còn ngươi nữa, hỡi Ca-phác-na-um, ngươi tưởng sẽ được nâng lên tận trời ư ? Ngươi sẽ phải nhào xuống tận âm phủ.”  (Mt 11,23)
Suy niệm: Xu hướng hưởng thụ đang lên ngôi trong tâm trí con người. Của cải vật chất được bày biện ngày càng nhiều lại càng hấp dẫn khiến dường như việc kiếm tiền của là mục đích duy nhất của người thời đại. Lý tưởng sống cao đẹp đã bị “di dời, giải toả” khỏi sinh hoạt thuờng nhật. Mối quan hệ với người nghèo, người cô thế, người bất hạnh cần được an ủi không còn nằm trong kế hoạch hằng ngày nữa. Mọi thứ đã bị qui đổi ra tiền, kể cả giá trị con người cũng được đánh giá dựa trên những gì nó sở hữu. Đi theo sau xu hướng hưởng thụ vật chất là hưởng thụ thú vui thể xác. Đáng thương thay! Người ta đang “xuống cấp” mà lại tưởng mình “lên đời”. Chúa Giê-su cảnh báo người thời đại đừng ảo tưởng mình đang “được nâng lên tận trời”, nhưng hãy cấp thời tái lập vị trí tối thượng của Thiên Chúa trong cuộc đời mình, phục hồi địa vị cao đẹp của người làm con Chúa và nối lại mối thân tình với tha nhân.
Mời bạn: Bạn ơi! Thôi đừng cứng lòng nữa! Nhưng hãy là cánh tay hữu hình của Chúa nơi trần gian, thực hiện lý tưởng sống đẹp của người Ki-tô hữu để chuyển giao sứ điệp đó cho mọi người trong thế giới hôm nay.
Chia sẻ: Kể cho nhau gương sống Tin Mừng của một người bạn quen biết.
Sống lời Chúa: Xét xem bạn dành cho Thiên Chúa vị trí nào trong tâm trí bạn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con nhớ rằng con là cánh tay hữu hình Chúa dùng nơi trần gian để thức tỉnh mọi người khỏi cơn mê vật chất, bằng một đời sống thanh bần và kính sợ Chúa.



Chân Phước Angeline ở Marsciano
(1374-1435)

Chân Phước Angeline là người sáng lập cộng đoàn nữ tu Phanxicô đầu tiên, nếu không kể dòng Thánh Clara Khó Nghèo.

Angeline là con của Công Tước xứ Marsciano. Khi 12 tuổi, ngài đã mồ côi mẹ. Ba năm sau, người thiếu nữ này thề giữ mình đồng trinh trọn đời. Tuy nhiên, cùng năm ấy, ngài vâng lời cha mà kết hôn với Công Tước xứ Civitella. Chồng ngài đồng ý tôn trọng lời thề của ngài.

Khi ông chồng từ trần vào hai năm sau, Angeline gia nhập dòng Phanxicô Thế Tục và cùng với các phụ nữ khác, ngài tận tụy trong việc chăm sóc người đau yếu, người nghèo, người goá phụ và trẻ mồ côi. Khi cộng đoàn của Angeline thu hút nhiều phụ nữ trẻ tuổi khác, thì một số người đã lên án ngài về tội phá hoại ơn gọi gia đình. Truyền thuyết kể rằng, khi phải trình diện vua xứ Naples để trả lời về sự cáo buộc ấy, ngài lấy chiếc áo khoác đang mặc mà bọc lấy mớ than cháy nóng. Khi ngài tuyên bố là mình vô tội và để chứng minh điều ấy, ngài mở áo khoác ra cho thấy mớ than nóng bỏng kia không gây thiệt hại gì cho ngài, và nhà vua đã bỏ qua vụ kiện.

Sau này Angeline và đồng bạn đã đến Foligno, là nơi cộng đoàn Dòng Ba của ngài được đức giáo hoàng chấp thuận vào năm 1397. Sau đó không lâu, ngài đã thành lập 15 cộng đoàn tương tự cho các phụ nữ ở các thành phố trong nước Ý.

Angeline từ trần ngày 14 tháng Bảy 1435 và được phong chân phước năm 1825.

Lời Bàn
Các linh mục và tu sĩ nam nữ không thể là dấu chỉ của tình yêu Thiên Chúa, nếu họ coi thường ơn gọi gia đình. Chân Phước Angeline tôn trọng hôn nhân nhưng cảm thấy được mời gọi theo một đường lối khác để sống Phúc Âm. Sự lựa chọn của ngài là hy sinh đời sống trong một phương cách độc đáo.

Tình Yêu Mời Gọi

Vua Friedrich Wilhelm cai trị nước Phổ vào khoảng đầu thế kỷ thứ 18. Ông nổi tiếng là người nóng nảy khó tính. Ông không thích những nghi thức rườm rà. Ông chỉ thích đi dạo một mình giữa các đường phố Berlin. Thích sống đơn giản, nhưng ông lại rất nhạy cảm với bất cứ một sự xúc phạm nào của thần dân. Nếu chẳng may có người nào chạm đến ông giữa đám đông, ông sẽ không ngần ngại dùng gậy đập túi bụi vào người đó. Thành ra, khi thấy đức vua đang đi đến, mọi người đều tìm cách lẩn tránh.
Lần kia, khi ông dang đi giữa phố Berlin, một người đàn ông đang đi tới, bỗng lẩn tránh đi nơi khác. Vừa ngạc nhiên, vừa bực tức vì dân chúng lẩn tránh mình, vua Friedrich mới chận người đàn ông lại và hỏi lý do tại sao ông ta lẩn tránh đi nơi khác. Người đàn ông luống cuống mãi, cuối cùng đành phải thú nhận rằng sở dĩ ông ta lẩn tránh nhà vua là vì sợ hãi. Nghe đến đó, vua Friedrich nổi tam bành, ông túm lấy vai người đàn ông đáng thương, vừa lắc mạnh, vừa thét lên: "Tại sao ngươi dám sợ ta. Ta là vua của ngươi. Ngươi phải yêu mến ta. Ngươi phải yêu mến ta, ngươi có biết điều đó không?".
Chỉ có con người mới biết yêu bởi vì chỉ có con người mới có tự do. Không ai có thể cưỡng bách người khác phải yêu mình... Tạo dựng con người có tự do, Thiên Chúa vẫn luôn tôn trọng tự do ấy. Ngài không cưỡng bách con người phải yêu mến Ngài, nhưng chỉ mời gọi và tỏ tình. Bằng công cuộc tạo dựng, bằng cuộc sống và cái chết của Con Một Ngài, Thiên Chúa đã tỏ tình với con người.... Tình yêu luôn đi bước trước. Bước trước ấy là một lời nói, một ánh mắt, một nụ cười, một món quà, một nghĩa cử.