Chủ Nhật, 12 tháng 11, 2017

5 Phút Cho Lời Chúa Ngày 12/11/2017

Filled under:

SỰ KHÔN NGOAN CỦA NGƯỜI MÔN ĐỆ CHÚA KI-TÔ
“Các cô dại mang đèn mà không mang dầu theo. Còn các cô khôn thì vừa mang đèn vừa mang chai dầu theo.” (Mt 25,3-4)
Suy niệm: Chúa Giê-su diễn tả cuộc hội ngộ cánh chung như cuộc hẹn của các trinh nữ đi đón vị Lang Quân là chính Ngài. Thế nhưng trong cuộc hẹn này, kẻ được gặp, người lại không! Yếu tố quyết định để gặp được Chàng Rể Giê-su chính là thái độ sống của mỗi người. Các cô được gọi là khôn, vì họ biết dự trữ dầu để giữ đèn sáng mãi. Thế nên cho dù Lang Quân có chậm đến, các cô vẫn sẵn sàng dầu đèn để đến gặp Ngài. Đấy là cái khôn của người môn đệ Ki-tô. Bởi vì cùng đích cuộc đời của mỗi chúng ta đều là được gặp Đức Lang Quân Giê-su. Đây là Chân lý không thay đổi, nên “chúng ta không thể thay đổi cuộc đời, mà chỉ có thể thay đổi được thái độ của ta đối với cuộc đời mà thôi”. (Thánh Tê-rê-sa A-vi-la).
Mời Bạn: Tháng cuối năm Phụng vụ, Giáo Hội mời chúng ta suy nghĩ về đích điểm đời mình, để biết thay đổi đời hiện tại. Chẳng ai có thể sống thay bạn, nghĩ thay bạn, hành động thay bạn… vì mỗi người có vị trí không thể thay thế và phải chịu trách nhiệm về chính cuộc đời mình. Đó là chất dầu được chiết xuất từ chất sống của mỗi người trong từng ngày sống, bằng cách quảng đại, dấn thân thực thi công bằng, sự thật, khiêm tốn, an hoà, yêu thương, tha thứ… Bạn đừng đi lại vết xe cũ của các cô khờ, để rồi bị lỡ bữa tiệc hạnh phúc vĩnh cửu với Chàng Rể Giê-su.
Chia sẻ: Để được sự khôn ngoan của môn đệ Ki-tô, chất dầu ban phải tích luỹ, dự trữ là gì ?
Sống Lời Chúa: Quyết tâm làm một việc tốt mỗi ngày.
Cầu nguyện: Đọc kinh Sáng Soi.


THÁNH GIOSAPHÁT
GIÁM MỤC TỬ ĐẠO
"Người mục tử nhân lành hy sinh mạng sống mình vì đoàn chiên". Tất cả cuộc đời Giám mục của thánh Giosaphát có thể thu gọn trong câu nói bất hủ ấy của Chúa Giêsu. Thực vậy, thánh Giosaphát đã quên mình đến tột độ để tranh đấu cho Giáo hội, đưa những kẻ lầm đường trở về chính lộ, và gieo vào lòng tín hữu mầm đức tin sống động.
Thánh Giosaphát chào đời trong một căn nhà nhỏ bé ở một miền quê thuộc nước Balan, khoảng năm 1580. Cha mẹ Giosaphát làm nghề buôn bán, vì thế hai ông bà ít có thời giờ lo việc giáo dục cho cậu. Nhưng bù lại, Giosaphát được hưởng một nền giáo dục đầy đủ nhờ sự săn sóc chăm nom của cha xứ. Ngay từ thơ ấu, Giosaphát đã hấp thụ một tinh thần cầu nguyện sâu xa. Nhiều lần đi học về, Giosaphát mang ảnh thánh giá ra đứng giữa công chúng rao giảng sự thương khó Chúa Giêsu. Ban đầu nhiều người cho cậu bé là kỳ dị, nhưng dần dà, họ như bị thôi miên bởi vẻ mặt sáng láng và lời nói dịu dàng của Giosaphát, đến nỗi có người bỏ cả công việc đồng áng nhà cửa đến nghe cậu giảng.
Trong khi nghe giảng, có lần người ta nhìn thấy ánh sáng huy hoàng từ ảnh thánh giá phát ra và thấu qua trái tim cậu rồi lan tỏa đến những người xung quanh.
Năm lên 17 tuổi, Giosaphát ngỏ ý xin cha mẹ cho vào tu viện, nhưng ông bà thân sinh, vì tham việc làm ăn, lại muốn con kết hôn để nối nghiệp buôn bán, nên cương quyết cản ngăn. Trái lại, lòng Giosaphát lúc nào cũng hướng về đời sống tu trì, nên chàng buôn bán dần dần lỗ hết cả vốn, vì chàng hay bán chịu và gặp kẻ khó nghèo lại cho không. Thấy Giosaphát một mực từ chối đời sống đôi bạn, ông bà thân sinh đành lòng để chàng tự do vào dòng theo ý Chúa. Đang khi Giosaphát sửa soạn lên đường vào tu viện, thì trong nước có bè rối nổi dậy chống Giáo hội. Họ tìm hết cách quyến rũ chàng theo họ, nhưng chàng cương quyết trung thành với Giáo hội. Năm 20 tuổi, thánh nhân nhập dòng thánh Basiliô ở Vilna với ý định dâng trọn cuộc đời trong bốn bức tường để ngày đêm cầu nguyện cho kẻ theo bè rối được trở về ánh sáng đức tin. Nhưng như để thử thách thánh nhân, Chúa đã cho ngài gặp phải một trường hợp đau khổ ngay trong nhà dòng: Cha bề trên nhà dòng lúc ấy cũng theo bè rối, đã bắt thầy Giosaphát phải theo mình. Phân vân trước hai ngả đường, một đàng phải trung thành với Giáo hội, đàng khác lại phải vâng phục bề trên. Nhưng sau những ngày cầu nguyện và suy nghĩ, thánh nhân nhất định không theo bề trên, ngài bảo: "Trong trường hợp bề trên công khai đi trái luật Chúa và Giáo hội, không ai được phép vâng theo". Thế rồi, nhà dòng sinh ra ba bè bảy mối, kẻ theo bề trên, người theo thầy Giosaphát, khiến thánh nhân cũng đã mấy lần bị những anh em lạc đường làm khó dễ. Không lâu, câu chuyện tới tai Đức Giám mục địa phận, ngài đã thẳng tay cách chức vị bề trên lầm lạc kia, sai đi một nơi hẻo lánh để cảnh giác và đặt Giosaphát lên làm bề trên.
Sau hai năm làm bề trên, thầy Giosaphát được thụ phong linh mục. Từ đây ngài chuyên tâm khuyên dụ người lạc đường trở về với Giáo hội, và lo cho những người cùng khốn có nơi ăn chốn ở. Người thời bấy giờ quen gọi ngài là: "Cha của những kẻ khốn cùng". Sau đây là một trong nhiều bằng chứng cụ thể chứng tỏ lòng nhân ái và ơn làm phép lạ của cha: "Một người đàn bà góa bị vỡ nợ, chủ nợ đưa ra toà án, bà không chạy đâu ra tiền để trang trải, ngồi tù thì đoàn con thơ dại phải nheo nhóc đói khổ. Bà chạy vào nhà dòng khóc lóc, kêu xin thánh nhân giúp đỡ. Nhưng sờ túi không có một đồng, ngài chỉ yên ủi mấy câu rồi bảo bà cứ về, sau sẽ hay. Người đàn bà vừa ra khỏi nhà. Ngài liền sấp mặt xuống đất xin Chúa thương giúp đỡ mẹ con bà. Ngửng đầu lên, ngài gặp ngay một trang thanh niên khôi ngô tuấn tú, ăn vận lộng lẫy cúi đầu chào và trao cho ngài một túi và nói: "Chúa sai tôi mang túi vải này xuống cho ngài". Thánh nhân vừa đỡ dậy thì người thanh niên kia đã biến mất. Mở ra xem, thấy có năm mươi đồng vàng, ngài liền đem giúp đỡ mẹ con bà góa.
Năm 37 tuổi, thánh nhân được phong làm Tổng Giám mục thành Pôlôxiô. Lên quản trị giáo phận, ngài vẫn giữ tất cả những phong độ ngày xưa: Thương mến giúp đỡ mọi người, sống đời bình dân giản dị. Đây là lúc ngài phải tranh đấu nhiều với các bè rối. Thánh nhân phải đau khổ rất nhiều vì trong số linh mục giáo phận, nhiều người đã ngả theo phe nghịch đạo, đành tâm phản lại Đức Giám mục. Không nao núng, ngài luôn luôn trông cậy Chúa và đem hết tâm lực thuyết phục những con người bội phản. Nhưng đường lối nhân từ của Đức Giám mục kết quả bao nhiêu, thì bọn người nghịch đạo càng công phẫn bấy nhiêu. Họ tìm mọi cách làm hại vị mục tử hiền từ và tận lực ấy.
Biết dã tâm của họ, nhưng ngài vẫn can đảm bênh vực chân lý. Hai năm sau, ngài lên đường sang thành Vitek để chinh phục những sói rừng đội lốt chiên. Trước khi đi, ngài đã như tiên cảm thấy cái chết nhục nhã đang chờ đợi, nên ngài đã nguyện hy sinh trọn nghĩa cho danh Chúa: "Lạy Chúa, con biết những kẻ thù nghịch của Chúa sẽ giết con, nhưng con sẵn sàng, dâng sự sống con cho Chúa. Con chỉ xin Chúa một điều là cho họ ăn năn trở lại". Và quả thật, như ước đoán của thánh nhân. Một hôm ngài đang nhắc lại lời Chúa Giêsu đã nói với các tông đồ: "Người ta sẽ giết các con mà tưởng rằng làm như vậy là làm theo thánh ý Chúa", thì bên ngoài những thủ hạ của bọn nghịch đạo ầm ầm kéo tới, phá cửa xông vào định trói thánh nhân. Ngài ôn tồn bảo bọn chúng: "Ta đây, các người muốn giết thì giết, song đừng làm hại những người trong nhà này". Vừa dứt lời, ngài bị một mũi gươm đâm thủng từ ngực ra sau lưng. Ngài ngã gục và tắt thở. Bọn côn đồ mang xác ngài bỏ xuống sông. Giáo dân nghe tin, bí mật ra vớt lên, và đem về mai tang trong một nhà thờ. Hôm ấy là ngày 12 tháng 11 năm 1623.
Lạy Chúa, xin vì lời bầu cử của thánh Giosaphát Giám mục tử đạo, ban cho chúng con đức tin mạnh mẽ, luôn luôn trung thành với luật Chúa và luật Giáo hội, nhất là biết sống bác ái với mọi người. Amen.

Tình Yêu Mạnh Hơn Thời Gian

Một hôm, vua Ai Cập đang đứng chiêm ngưỡng những bia tháp mà ông đã cho dựng lên tại thành phố Eliopolis. Bỗng nhiên có một cụ già râu tóc bạc phơ không biết từ đâu đến, đã cười ngạo nghễ và thách thức với nhà vua như sau: Hãy bỏ tất cả và cút đõ.
Nhà vua giận tím gan, thế nhưng ông ta đã tự chủ và trả lời: "Hỡi người già, ngươi là ai mà dám ra lệnh cho ta một cách hỗn láo như thế... Không lẽ ngươi có nhiều quyền thế hơn tả".
Lão ông tự giới thiệu: "Ðúng thế, bởi vì ta là Thời Gian...".
Nghe đến tên Thời Gian, vua Ai Cập tái mặt và té khỏi ngai vàng... Cùng với ông, cả đế quốc Ai Cập cũng sụp đổ.
Lão già Thời Gian cũng rảo qua khắp các đế quốc trên thế giớị Lão đi đến đâu, thì các đế quốc rơi rụng như sung: Hôm nay tại Babylone, ngày mai tại Athène, ngày mốt tại Ninive, tại Carthagễ.
Nhưng ngày kia, người ta bỗng thấy xuất hiện tại đồi Vatican một cụ già khác. Cụ tuyên bố nghênh chiến với lão già Thời Gian. Lão già Thời Gian tưởng mình có thể phá vỡ tất cả mọi công trình của con người trên trần gian này. Cũng một giọng điệu vô cùng hách dịch, lão ta cũng đến trước cửa Vatican và dõng dạc tuyên bố: "Ta là Thời Gian đây". Tiếng gầm thét đó đã làm rung chuyển trái đất, thế nhưng đã không làm cho bô lão trên ngọn đồi Vatican mảy may lo sợ. Cụ bình tĩnh đáp lại: "Còn ta, ta chính là Vĩnh Cửu!... Xuyên qua các thế hệ, ta phải đại diện cho lòng chung thủy của Thiên Chúa đối với loài ngườõ.".
Thời gian là liều thuốc chữa được mọi khổ đaữ. Thời gian giúp chúng ta quên được dĩ vãng u buồn... Ðó là những câu nói mà chúng ta thường dùng để tự an ủi mình hoặc người khác khi đứng trước thất bại, hay bất cứ một nỗi bất hạnh nàỗ.
Mà quả thật, thời gian không những giúp chúng ta chữa lành được nhiều vết thương trong cuộc sống, thời gian còn là một kẻ phá hoại tàn nhẫn. Cái chết xảy ra hằng ngày xung quanh chúng ta là một chiến thắng của thời gian. Sự sụp đổ của không biết bao nhiêu đế quốc trên cõi trần này cũng là một chiến thắng của thời gian...
Chỉ có một sức mạnh thời gian phải nhượng bộ: đó là sức mạnh của Tình Yêụ Chúng ta thường nói: Tình Yêu mạnh hơn sự chết. Ðúng hơn, chúng ta phải nói: Tình Yêu mạnh hơn Thời Gian, bởi lẽ thời gian không bao giờ có thể xóa mờ được tình yêu.
Bất cứ một nghĩa cử yêu thương nào mà con người làm cho tha nhân, đều trở thành bất diệt. Những nghĩa cử yêu thương trở thành bất diệt là bởi vì nó tham dự vào tình yêu của Thiên Chúạ Người sống cho kẻ khác là người sống cho Chúạ Và ai sống cho Chúa tức là sống mãi trong Tình Yêu.
Chúng ta đang cầu nguyện cho các đẳng linh hồn trong tháng 11 này. Chúng ta cầu nguyện vì chúng ta tin rằng thời gian đã không đưa họ đi vào quên lãng. Trong tình yêu của Chúa mà chúng ta đang san sẻ cho những người xung quanh, những người quá cố cũng sẽ được sống mãị Còn lời kinh nào hữu hiệu hơn cho những người quá cố cho bằng những nghĩa cử yêu thương của chúng ta.