Thứ Ba, 11 tháng 12, 2018

SUY NIỆM HẰNG NGÀY - NGÀY 11/12/2018

Filled under:

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
12 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em nghĩ sao ? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao ? 13 Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. 14 Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”

Suy niệm 1
Chăn chiên là một nghề đã có từ lâu.
Nhiều nhà lãnh đạo dân Do-thái như Môsê, Đa-vít, đều làm nghề này.
Trên những đồng cỏ mênh mông, giữa trời và đất, chỉ có chiên và mục tử,
nên giữa đôi bên có một sự thân thiết và hiểu biết nhau thật gần gũi.
Chính vì thế trong Cựu Ước, Thiên Chúa hay ví mình với người chăn chiên.
Đàn chiên là dân Do-thái, là dân riêng Ngài rất mực quý yêu:
“Như mục tử, Chúa chăn giữ đoàn chiên của Chúa…
Lũ chiên con, Người ấp ủ vào lòng,
bầy chiên mẹ cũng tận tình dẫn dắt” (Is 40,11).
Như Thiên Chúa, Đức Giêsu cũng ví mình với người mục tử tốt lành.
“Tôi biết chiên của tôi và chiên của tôi biết tôi” (Ga 10, 14).
Sự hiểu biết thân thương này mạnh đến độ
Ngài dám hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên (Ga 10, 15).
Sau khi chết và phục sinh, Đức Giêsu muốn Simon nhận sứ mạng mục tử.
Ngài mời ông chăm sóc và chăn dắt chiên của Ngài (Ga 21, 15-17).
Như thế đoàn chiên mới của Đức Giêsu lúc nào cũng được bảo vệ.
Qua bao thế kỷ Giáo Hội vẫn không ngừng có những mục tử mới,
nối gót Simon Phêrô để phục vụ và hiến mạng vì đoàn chiên.
Nhưng Đức Giêsu không dạy người mục tử chỉ lo cho cả đoàn,
mà quên chăm sóc cho từng con chiên một.
Ngài mời ta để ý đến tập thể lớn, nhưng không được quên từng cá nhân nhỏ.
Có khi chỉ một con chiên lạc lại khiến người mục tử bận tâm lo lắng
đến nỗi để chín mươi chín con trên núi mà đi tìm con bị mất (c. 12).
Không phải vì coi thường chín mươi chín con không bị lạc,
nhưng vì người mục tử không muốn mất con nào.
Con chiên lạc lại có chỗ đứng đặc biệt trong trái tim mục tử.
Chúng ta ai cũng có kinh nghiệm về chuyện tìm lại được điều đã mất.
Khi mất thì đứng ngồi không yên,
khi tìm thấy thì bình an và niềm vui òa vỡ.
Người mục tử lo âu, vất vả tìm kiếm con chiên lạc,
nhưng khi tìm được rồi thì niềm vui là vô bờ.
Có thể nói còn vui hơn chuyện chín mươi chín con không bị lạc (c. 13).
Dường như người ta bắt đầu quý một điều từ khi mất điều đó.
Có khi một người bắt đầu hiện diện từ khi người ấy vắng mặt và mất đi.
Cha không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất (c. 14).
Cha muốn cho mọi người được cứu độ và không muốn mất một ai (1 Tm 2, 4).
Mùa Vọng là thời gian chúng ta nhìn lại những người bé mọn quanh ta,
những người từ lâu đã bỏ nhà thờ, những người mất lòng tin vào Chúa.
Mỗi người chúng ta phải là mục tử cho nhau, chăm sóc nhau, quý nhau,
khởi đi từ những người trong gia đình, trong nhóm bạn thân quen.
Chúng ta quý nhau vì Thiên Chúa quý từng người chúng ta.
Chúng ta chẳng thể mừng Lễ Giáng sinh nếu còn một người đang lạc ở đâu đó.
Nếu chịu mất công đi tìm về, chúng ta mới được hưởng niềm vui trọn vẹn
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
Khi làm người, Chúa đã nhận trái đất này làm quê hương.
Chúa đã ban nó cho chúng con như một quà tặng tuyệt vời.
Nếu rừng không còn xanh, dòng suối không còn sạch,
và bầu trời vắng tiếng chim.
thì đó là lỗi của chúng con.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã đến làm người để tôn vinh phận người,
vậy mà thế giới vẫn có một tỷ người đói,
bao trẻ sơ sinh bị giết mỗi ngày khi chưa chào đời,
bao kẻ sống không ra người, nhân phẩm bị chà đạp.
Đó là lỗi của chúng con.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đến đem bình an cho người Chúa thương,
vậy mà trái đất của chúng con chưa một ngày an bình.
Chiến tranh, khủng bố, xung đột, có mặt khắp nơi.
Người ta cứ tìm cách giết nhau bằng thứ vũ khí tối tân hơn mãi.
Đó là lỗi của chúng con.
Lạy Chúa Giêsu ở Belem,
Chúa đã cứu độ và chữa lành thế giới bằng tình yêu khiêm hạ,
nhưng bất công, ích kỷ và dối trá vẫn thống trị địa cầu.
Chúa đến đem ánh sáng, nhưng bóng tối vẫn tràn lan.
Chúa đến đem tự do, nhưng con người vẫn bị trói buộc.
Đó là lỗi của chúng con.
Vì lỗi của chúng con, chương trình cứu độ của Chúa bị chậm lại,
và giấc mơ của Chúa sau hai ngàn năm vẫn chưa thành tựu.
Mỗi lần đến gần máng cỏ Belem,
xin cho chúng con nghe được lời thì thầm gọi mời của Chúa
để yêu trái đất lạnh giá này hơn,
và xây dựng nó thành mái ấm cho mọi người.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Suy niệm 2
 
Có lẽ tâm trạng của từng người rất khác nhau khi suy niệm Kinh Thánh và cũng không khỏi thắc mắc là tại sao Chúa hay nói ngược cũng như có những hành động rất khác với suy nghĩ của con người. Điều đó cũng đúng thôi, vì “đường lối của Thiên Chúa không như đường lối của con người” mà!

Loài người chúng ta thường chọn đường rộng thênh thang để dẫn bước cuộc đời, còn Chúa lại khuyên nên đi con đường hẹp vì đó là con đường đưa tới sự sống; cổng lớn thì Chúa không đi, nhưng lại dẫn đưa con người qua cửa hẹp để đón hạnh phúc! Chúa quả là khó hiểu!

Chín mươi chín con chiên nằm đó với Chúa là an tâm, nhưng còn một con nữa đâu rồi. Tình thương của Chúa không phải là thiên vị cho con chiên lạc, nhưng là cần thiết hơn đối với nó. Chúa cũng không mặc kệ cho chín mươi chín con nằm đó, nhưng chín mươi chín con nằm đó đã có hạnh phúc thật của mình và an toàn tuyệt đối. Hơn thế nữa, Chúa biết rõ từng con chiên của mình và không muốn một con nào phải hư mất cho dù đó là con chiên tệ bạc, yếu đuối nhất. Như mục tử và chiên hiểu nhau và gắn bó với nhau vậy.

Còn thực tế thì lại cho chúng ta hiểu nhiều điều: chúng ta không phải là không có niềm vui đối với những gì sở hữu được bảo đảm an toàn, nhưng chúng ta hết sức vui mừng vì những gì tưởng chừng như đã hư mất mà nay lại tìm thấy. Như thế, người chăn chiên vui sướng vì có lại chủ quyền trên con vật đã mất là một chuyện phải lẽ. Đối với Thiên Chúa thì cũng thế thôi, Ngài không muốn một ai trong chúng ta phải hư mất. Như một người cha, Thiên Chúa không thể an tâm khi biết rằng một trong những đứa con của ông đã bị thất lạc, bị sa vào cạm bẫy của ma quỷ.

Khi mặc khải niềm vui của Nước Trời đón nhận một con chiên trở về, Thiên Chúa muốn nhấn mạnh cho chúng ta thấy rằng: không phải Thiên Chúa thích số nhỏ, nhưng với số nhỏ Ngài có sự quan tâm đặc biệt. Một sự quan tâm vô điều kiện.

Và nói cho cùng, Tin Mừng hôm nay đặc biệt dành cho mỗi người chúng ta. Có ai dám cho mình là người đạo đức, lành thánh, không đi lạc. Như thế có nghĩa là chúng ta luôn luôn được Chúa đi tìm và kêu gọi trở về. Mỗi người chúng ta quả thực là số nhỏ của Thiên Chúa, là con chiên lạc cần được tìm về. Chúng ta có thể đang lầm lạc vì một lối sống sa đọa, từ một tội cố tình phạm, từ một sự chối bỏ Chúa qua những việc nhỏ bé hằng ngày. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, chúng ta vẫn vui mừng và hy vọng vì biết rằng Chúa vẫn lưu tâm, đi tìm và kêu gọi chúng ta trở về với tình yêu của Ngài. Số nhỏ Chúa không bỏ, nhưng qua số nhỏ chúng ta cảm nhận được tình yêu vô biên của Chúa.

Lạy Chúa, ước gì Lời Chúa hôm nay soi sáng giúp chúng con thực tâm trở về với Chúa, dù chúng con đang mang thân phận con chiên lạc. Như Chúa đã đón nhận sự trở về và tha thứ những lỗi phạm của chúng con, xin cũng giúp chúng con biết mở rộng lòng để tha thứ những lầm lỗi cho anh chị em. Amen.

 
GKGĐ Giáo Phận Phú Cường