Trong các Tin Mừng, Đức Giê-su thường
xưng mình bằng tước hiệu “Con Người”. Từ ngữ bí ẩn này vừa gợi lên vừa
che dấu khía cạnh siêu việt nhất trong dung mạo Chúa Giê-su. Để hiểu rõ ý
nghĩa của cách nói này, thiết nghĩ, chúng ta cần quy chiếu các cách
dùng cách nói này trong Kinh Thánh Cựu Ước cũng như Tân Ước.
I) Thuật ngữ con người trong Kinh Thánh Cựu Ước
1) Ngôn ngữ thông dụng của Kinh Thánh Cựu ước
Từ
ngữ “Con Người” của tiếng Hipri và Aram thường dùng như một tiếng đồng
nghĩa với “người”, nghĩa là một phần tử của loài người. Khi liên tưởng
đến tổ phụ của nhân loại và người mang tên đó, người ta có thể dịch bằng
tiếng “con Adam”. Trong Thánh Vịnh, từ ngữ này được dùng để nhấn mạnh
sự mong manh, nhỏ bé, tội lỗi của con người (Tv 11,4; 14,2tt; 31,20…).
Khi Chúa phán hỏi Êzêkiel, Gia-vê gọi ông là “con người”(Ez 2,1.3). Danh
hiệu này gợi nhớ cho ông về thân phận mỏng manh một ngày kia phải chết
của mình. Lòng tốt của Thiên Chúa đối với “con cái Adam” càng đáng được
chúc tụng khi Thiên Chúa làm cho họ những điều kỳ diệu (Tv 107, 8).
Chúng ta càng ngạc nhiên hơn khi Thiên Chúa tôn phong một hữu thể yếu
đuối như thế làm vua toàn thể vạn vật (Tv 8, 5; St 1). Tất cả khía cạnh về con người trong Cựu Ước cho thấy, con người mỏng manh, bé nhỏ, vậy mà Ngài đã ban cho họ dư đầy ân huệ.
2. Ngôn ngữ các sách Khải huyền
2.1. Sách ngôn sứ Đa-ni-en
Để
diễn tả sự sụp đổ của các vương quốc trần gian, nhường chỗ cho vương
quốc của Thiên Chúa, Đa-ni-en trong chương 7 đã phác họa một hình ảnh
nổi bật là những vương quốc trần gian như những con thú từ dưới biển đi
lên. Chúng bị truất phế quyền năng khi phải ra trước tòa Thiên Chúa mà
tác giả dùng hình ảnh biểu trưng là vị bô lão. Khi ấy, “như Con Người
đang ngự giá mây trời mà đến”, người tiến lên trước tòa Thiên Chúa và
nhận lãnh vương quyền thống trị cả địa cầu (Đn 7, 13t). Nguồn gốc của
Con Người theo quan niệm này khó hiểu và cả hình ảnh “con người” theo
Thánh Vịnh và sách Êzekiel cũng không thể giải thích được vấn đề này.
Một số người cho rằng quan niệm này xuất phát từ Ba-tư vốn bàn về con
người thời nguyên thủy sẽ trở lại như một đấng cứu tinh vào thời thế
mạt. Có thể chúng ta phải đi theo chiều hướng của các truyền thống nói
về sự khôn ngoan của Thiên Chúa được nhân cách hóa hoặc chính Adam trong
Sáng Thế và Thánh Vịnh 8 vốn được tạo dựng theo hình ảnh Chúa và “không
thua kém thần linh là mấy”. Trong đoạn sách Đa-ni-en 7, Con Người và
những con thú đối nghịch nhau như thần và quỷ. Theo phần giải thích thị
kiến trong Đa-ni-en, vương quyền thuộc về “chư thánh của Ðấng Tối Cao”.
Vậy, dường như Con Người đại diện cho chính dân này nhưng không phải
trong tình trạng bị bách hại (Đn 7, 25) mà trong vinh quang cuối cùng.
Tuy nhiên, các con thú này không những trượng trưng cho các đế quốc mà
còn cả những vị thủ lãnh nữa. Vì vậy, phần nào bản văn cũng ám chỉ chỉ
đến vị thủ lãnh dân thánh sẽ cai trị đế quốc nhờ thông phần vào vương
quyền Thiên Chúa. Tất cả mạch văn đặt Con Người liên hệ với thế giới của Thiên Chúa và nhấn mạnh đến tính siêu việt của Ngài.
2.2 Truyền thống Do Thái
Sau
sách ngôn sứ Đa-ni-en, văn chương khải huyền Do Thái thích dùng biểu
tượng Con Người. Con Người ở đây có tính cách siêu việt, có nguồn gốc từ
trời, nắm giữ sự công chính và mạc khải hạnh phúc cứu rỗi cho con
người. Tuy nhiên, Con Người được nói tới ở đây không có nét nào về việc
Ngài phải chịu đau khổ và không có nguồn gốc trần thế.
Tóm lại, con người trong Kinh Thánh Cựu ước thường có 2 đặc nét: một mặt là thụ tạo mong manh nhưng mặt khác lại mang dáng dấp của một Đấng từ trời, siêu việt. Cả hai đặc nét này phần nào vẽ nên chân dung của Đức Giê-su trong Tân Ước. Tuy nhiên, hai nét chính yếu này vẫn chưa giải thích được tại sao Con Người phải chịu đau khổ rồi mới được vào vinh quang.
II)Thuật ngữ con người trong Kinh Thánh Tân Ước
1. Tin Mừng
Trong
Tin Mừng, từ ngữ ‘Con Người” được lặp lại 70 lần. Từ này có đôi lúc
chỉ có giá trị như đại từ “ta, tôi” (Mt 5,11; Mt 16, 13-21; Lc 6,22; Mc
8,27-31). Sự kiện chỉ có một mình Đức Giê-su dùng từ ngữ ấy cho thấy đây
là một từ ngữ tiêu biểu của Người. Có những chỗ Người không minh nhiên
đồng hóa mình với Con Người (Mt 16,27; 24,30); nhưng chỗ khác ta thấy rõ
Người lại nhận tước hiệu này (Mt 8,20; 16,13; Ga 3,13…) Có thể Người đã
chọn từ ngữ này vì nó tiềm ẩn nhiều ý nghĩa, vừa có thể hiểu theo nghĩa
thường “con người hèn mọn này”, vừa có thể hiểu “Con Người” ngự giá mây
trời mà đến, cai trị muôn loài.
1.1 Tin Mừng Nhất Lãm
a)
Những hình ảnh cánh chung của Đức Giê-su gắn liền với văn chương Khải
Huyền: Con Người ngự giá mây trời mà đến (Mt 24,30ss); Con Người ngự
trên ngai vinh quang (Mt 19,28); Con Người phán xét mọi người (Mt
16,27ss). Nhưng trong phiên tòa, vị thượng tế hỏi Người có phải là Mêsia
không, Đức Giê-su trả lời gián tiếp bằng cách đồng hóa Người với Đấng
ngự bên hữu Thiên Chúa (Tv 110,1) và ngự giá mây trời mà đến (Đn 7,13;
Mt 26,64ss). Thật ra khi loại bỏ hết quan niệm trần tục về Mêsia, Đức
Giê-su đã để lộ tính chất siêu việt của mình và tước hiệu “Con Người”
rất thích hợp với quan niệm này.
b)
Trái lại, Đức Giê-su đã ghép vào tước hiệu Con Người một nội dung mà
truyền thống Khải Huyền không đề cập. Người đến thực hiện trong đời sống
trần thế ơn gọi của Người Tôi Trung của Gia-vê, bị loại bỏ, bị giết
chết để sau cùng được tôn vinh và cứu rỗi muôn người. Nhưng chính trong
tư cách Con Người mà người phải chịu định mệnh ấy (Mc 8,31ss; Mt 17,9ss;
20,18ss…). Trước khi xuất hiện trong vinh quang ngày sau hết, Con Người
sống cuộc đời trần thế để cho tủi nhục và đau khổ che khuất vinh quang
mình. Vì vậy, khi định nghĩa sứ mạng của mình, Đức Giê-su thích dùng
tước hiệu Con Người hơn tước hiệu Mêsia vốn hay bị bóp méo bởi quan niệm
thế tục của người Do Thái.
c)
Dầu ẩn dấu căn tính và sứ mạng như thế (Mt 8,20ss; 11,19) khiến những
lời lộng ngôn xúc phạm đến người có thể tha thứ được (Mt 12,32ss), Đức
Giê-su cũng đã bắt đầu thi hành một số quyền lực của Con Người như tha
tội, làm chủ ngày sa-bát, loan báo Lời (Mt 13,37). Khi biểu lộ căn tính
như thế, Đức Giê-su phần nào đã loan báo công việc của Người trong ngày
sau hết.
1.2. Tin Mừng Gio-an
Các
bản văn của Tin Mừng thứ tư kể về Con Người lặp lại những khía cạnh của
“Con Người” thường thấy trong Tin Mừng Nhất Lãm. Đầu tiên là khía cạnh
vinh quang (Ga 5, 26-29; 1,51; 3,13; 6,62). Nhưng trước khi vào vinh
quang, Con Người phải trải qua tình trạng tủi nhục. Tuy nhiên, trong cái
nhìn của thánh Gio-an, thập giá trùng với sự trở về trời để được tôn
vinh của Con Người: “Con Người phải bị treo lên” (3,14tt; 12,34); dù khó
tin nhưng đó là lúc Người được vinh hiển (12,23;13,31) và chinh nhờ đó
mà mầu nhiệm Con Người được mạc khải trọn vẹn “Bấy giờ các ngươi sẽ biết
Ta là ai” (8, 28)
2. Các thư của các thánh tông đồ
Phần
Tin Mừng còn lại ít dùng biểu tượng Con Người ngoại trừ một số đoạn nói
về thị kiến: Thị kiến Stephano nhìn thấy Đức Giê-su trong vinh quang
của Thiên Chúa trong địa vị Con Người (Cv 7, 55tt), thị kiến của sách
Khải huyền (1,12-16) chiêm ngưỡng thấy ngày Người quang lâm để gặt mùa
gặt cánh chung (14, 14tt). Có thể thánh Phao-lô cũng nhớ lại biểu tượng
này khi ngài mô tả Đức Giê-su như Ađam trên trời và những người được
phục sinh sẽ mặc lấy hình ảnh Người (1Cr 15, 45-49). Trong thư gửi Tín
hữu Do Thái (2,5-9), Con Người bị hạ xuống trước khi được gọi vào vinh
quang. Thấu triệt điểm này, suy tư Ki-tô giáo liên kết Con Người Ađam
trong các Thánh Vịnh, Con Người trong sách Khải Huyền với Ađam mới theo
Thánh Phao-lô. Như con Ađam, Đức Giê-su chia sẻ thân phận tủi nhục và
đau khổ với chúng ta nhưng đồng thời ngài cũng là Con Người do nguồn gốc
trên trời, được gọi về để phán xét nên cuộc khổ nạn và cái chết đã đem
Người vào vinh quang của Đấng Phục Sinh trong tư cách là Ađam mới, thủ
lãnh của nhân loại. Nơi Người đã hoàn thành hai dung mạo trái nghịch
nhau trong Chương 1 và 3 sách Sáng Thế. Vì vậy, khi Người hiện đến trong
ngày sau hết, chúng ta sẽ ngạc nhiên vì đã gặp người rồi, ẩn giấu một
cách mầu nhiệm nơi những con người bé nhỏ nhất giữa những anh em cùng
khổ của Người (Mt 25,31tt)
Chú thíchtt: các câu tiếp theo
ss: các câu song song trong các Tin mừng Nhất Lãm
(Theo Jean Delorme, Điển Ngữ Thần Học Thánh Kinh)