|
GIA ĐÌNH: ƠN GỌI TÌNH YÊU VÀ SỨ VỤ THƯƠNG XÓT
Anh chị em rất thân mến trong Đức Kitô,
Vì
quan tâm đặc biệt đến đời sống gia đình Công giáo trong thế giới ngày
nay, từ ngày 4 đến ngày 25 tháng 10 năm 2015, Đức Thánh Cha Phanxicô đã
triệu tập Thượng Hội Đồng Giám Mục để bàn về Gia đình, sau đó, ngày 8
tháng 4 năm 2016, ngài đã ban hành Tông huấn Niềm vui của Tình yêu để
hướng dẫn Dân Chúa trong việc chăm sóc mục vụ cho các gia đình. Tiếp nối
giáo huấn của Đức Thánh Cha, trong Thư Chung đầu tháng 10 vừa qua,
chúng tôi đã đề nghị một lộ trình mục vụ cho 3 năm (2017-2019) với chủ
đề gia đình ở ba khía cạnh khác nhau. Nay, chúng tôi muốn gửi đến anh
chị em bức tâm thư để chia sẻ những “vui mừng và hi vọng, ưu sầu và lo
lắng” của anh chị em trong đời sống gia đình, cũng như đồng hành với anh
chị em trong việc xây dựng gia đình Công giáo trong ánh sáng Lời Chúa
và giáo huấn của Hội Thánh.
VẺ ĐẸP CỦA GIA ĐÌNH
1. Hôn nhân và gia đình gắn liền với chiều dài của cả lịch sử nhân loại, từ lúc tạo thành cho đến tận thế
(x. St 4; Kh 21,2.9). Những câu chuyện về gia đình xuất hiện rất nhiều
trong Kinh Thánh Cựu Ước. Đến thời Tân Ước, Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa
đã xuống thế làm người trong khung cảnh mái ấm gia đình Nazarét, khiêm
tốn vâng lời Thánh Giuse và Đức Maria. Khi thi hành sứ vụ công khai,
Chúa Giêsu bày tỏ mối quan tâm đặc biệt đến đời sống gia đình: dấu lạ
đầu tiên Người thực hiện là tại tiệc cưới Cana để giúp đôi tân hôn vượt
qua khó khăn (x. Ga 2,1-11); Người chia sẻ tình bạn với gia đình ông
Lazarô (x. Lc 10,38); đến thăm gia đình ông Phêrô (x. Mc 8,14); chia sẻ
nỗi niềm với các gia đình đang chịu thử thách (x. Mc 5,41; Lc 7,14-15).
Tất cả đều nói lên vẻ đẹp và tầm quan trọng của hôn nhân và gia đình
trong chương trình của Thiên Chúa.
Thật
vậy, chính Thiên Chúa đã tạo dựng người nam và người nữ, liên kết cả
hai nên một (x. St 2,24; Mt 19,4), một sự hòa hợp sâu xa, cả thân xác
lẫn tinh thần, nhờ tình yêu tự nguyện trao ban. Nhờ đó, đôi vợ chồng trở
nên hình ảnh sống động của Thiên Chúa tình yêu và tham dự vào công
trình tạo dựng của Ngài bằng việc sinh sản và giáo dục con cái. Tóm lại,
“Hôn nhân Kitô giáo phản ánh sự kết hợp giữa Đức Kitô và Hội Thánh của
Người, được thể hiện trọn vẹn trong sự kết hợp giữa người nam và người
nữ, họ hiến thân cho nhau trong một tình yêu độc hữu và sự trung thành
trong tự do, để thuộc trọn về nhau cho đến chết và mở ra cho việc truyền
sinh. Họ được thánh hiến nhờ bí tích trao ban ân sủng để xây dựng một
Hội Thánh tại gia và là men của đời sống mới cho xã hội” ( Niềm vui của
tình yêu, 292).
2. Chúng ta phải tạ ơn Chúa vì cho đến nay,
rất nhiều gia đình Công giáo tại Việt Nam đã sống và thể hiện vẻ đẹp
này, thực sự là Hội Thánh tại gia khi dựng xây gia đình mình thành cộng
đoàn thờ phượng, ngôi nhà hiệp thông, mái ấm nuôi dưỡng và phát triển
tình yêu. Những gia đình này đã và đang góp phần rất lớn vào đời sống
Hội Thánh bằng việc cống hiến cho Hội Thánh những Kitô hữu nhiệt thành
và đạo đức, vun trồng ơn gọi linh mục và tu sĩ. Bản thân các giám mục
chúng tôi cũng được lớn lên trong các gia đình đạo đức, nhờ đó hạt giống
ơn gọi được nuôi dưỡng và lớn lên trong cuộc đời. Chính vì thế, chúng
tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu xa với các gia đình, đồng thời xác tín
rằng gia đình thực sự là con đường Hội Thánh phải đi, và mọi kế hoạch
mục vụ của Hội Thánh phải khởi đi từ gia đình (Đại hội Dân Chúa Việt
Nam, 2010).
NHỮNG THÁCH ĐỐ CHO GIA ĐÌNH NGÀY NAY
3. Tuy vậy, chúng ta không thể phủ nhận thực tế này
là tình trạng vợ chồng Công giáo ly thân và ly dị đang có chiều hướng
gia tăng, cách riêng nơi các gia đình trẻ; bạo hành gia đình vẫn là điều
nhức nhối; một số bạn trẻ sa đà vào lối sống buông thả về mặt tình dục,
chủ trương sống chung, sống thử trước hôn nhân; tệ nạn phá thai lan
tràn đến mức coi thường...Vậy, đâu là nguyên nhân dẫn đến những tình
trạng đáng buồn trên? Chúng ta có thể làm gì để giúp đỡ nhau vượt qua
khó khăn và thử thách, làm mới lại vẻ đẹp của hôn nhân và gia đình trong
kế hoạch của Thiên Chúa?
4. Theo Kinh Thánh, ngay từ đầu,
gia đình đã bị tổn thương trầm trọng vì tội lỗi. Tương quan vợ chồng
được định hình bằng sự thèm muốn và thống trị hơn là yêu thương và phục
vụ (x. St 3,16). Tương quan giữa anh chị em trong gia đình cũng bị đổ vỡ
nặng nề như Kinh Thánh kể lại: Cain giết em trai mình là Abel, các con
của tổ phụ Giacóp ghen tị và tìm cách làm hại người em là Giuse, các con
vua Đavít tàn sát lẫn nhau...
Tình
trạng này vẫn tiếp diễn trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại và ở mỗi
thời đại, lại có những thách đố mới. Trong Tông huấn Niềm vui của tình
yêu, Đức giáo hoàng Phanxicô chỉ cho chúng ta thấy những nguyên nhân gây
tác động tiêu cực trên đời sống gia đình ngày nay.
5. Trước hết là những khó khăn về mặt kinh tế và xã hội. Trong
ba thập niên qua, khi đất nước chuyển từ kinh tế tập trung sang kinh tế
thị trường, đời sống kinh tế phát triển nhưng khoảng cách giàu nghèo
cũng gia tăng rất nhanh và rất lớn. Có những người quá nghèo, không công
ăn việc làm, không nhà ở, nên cũng không dám kết hôn. Gắn với kinh tế
thị trường là tình trạng di dân đã trở thành phổ biến tại Việt Nam, gây
tác động lớn trên đời sống gia đình, nhất là những tác động tiêu cực. Vì
hoàn cảnh, chồng phải đi làm xa, để vợ và các con ở lại quê nhà; hoặc
hai vợ chồng đi làm xa, để các con lại cho ông bà chăm sóc; hoặc cả gia
đình đưa nhau lên thành phố, sống trong những khu lao động chật chội.
Tất cả đều gây tác động cụ thể trên đời sống vợ chồng cũng như việc giáo
dục con cái. Ngoài ra, tình trạng nghiện ngập (ma túy, rượu chè, cờ
bạc) cũng như nạn bạo hành đang gieo rắc đau khổ trên biết bao gia đình,
không những gây khó khăn cho đời sống kinh tế, mà còn ảnh hưởng trực
tiếp lên sự bình an và hạnh phúc của cả nhà.
Bên
cạnh đó, trong thời đại toàn cầu hóa ngày nay, chúng ta không thể không
quan tâm đến những tác động của văn hóa thời đại trên các gia đình,
cách riêng những gia đình trẻ. Đó là nền văn hóa đề cao cá nhân đến mức
cực đoan, ai cũng coi bản thân mình là nhất, từ đó dẫn đến xung đột giữa
các thành viên và làm suy yếu những mối liên kết trong gia đình. Đó còn
là nền văn hóa đề cao lối sống hưởng thụ, chỉ muốn tiêu xài và thụ
hưởng chứ không muốn nhận trách nhiệm. Nền văn hóa này biến quan hệ tình
dục thành món hàng mua vui, nhìn người khác như dụng cụ và phương tiện
cho mình thỏa mãn, chứ không phải một chủ thể để tôn trọng và yêu
thương. Đó cũng là nền văn hóa chủ trương sống nhanh, sống gấp, do đó
người ta chỉ muốn những quan hệ mau qua mà không muốn cam kết lâu dài.
6. Hậu quả là tình trạng ly thân, ly dị, gia đình đổ vỡ
ngày càng nhiều, để lại những tổn thương tâm lý nặng nề trên đôi bạn,
nhất là những tác động xấu trên con cái, từ đó ảnh hưởng đến đời sống
chung trong xã hội và Hội Thánh. Đức giáo hoàng Phanxicô đã khẳng định:
“Ly dị là một điều xấu và số lượng các vụ ly dị ngày càng gia tăng là
điều rất đáng lo ngại. Vì thế, không nghi ngờ gì nữa, nhiệm vụ mục vụ
quan trọng nhất của chúng ta đối với gia đình là phải củng cố tình yêu
của đôi bạn, giúp họ chữa lành những vết thương, để chúng ta có thể ngăn
chặn sự lây lan của thảm kịch này trong thời đại chúng ta” (Niềm vui
của tình yêu, 246).
HỠI GIA ĐÌNH, HÃY TRỞ THÀNH HỘI THÁNH TẠI GIA
7. Đáp lại lời kêu gọi của Đức Thánh Cha và vì hạnh phúc của các gia đình,
chúng tôi tha thiết xin anh chị em hãy kiến tạo gia đình mình thành Hội
Thánh tại gia, nghĩa là ngôi nhà thờ phượng, mái ấm tình yêu, ngôi
trường giáo dục.
Gia
đình là ngôi nhà thờ phượng khi gia đình tràn ngập sự hiện diện của
Chúa. Ngài sẽ bước vào ngôi nhà của anh chị em khi mọi người trong nhà
cầu nguyện chung, lắng nghe Lời Chúa và mời Chúa đến thăm: “Này Ta
đứng trước cửa và gõ. Ai nghe tiếng Ta và mở cửa, Ta sẽ vào nhà người
ấy, sẽ dùng bữa với người ấy, và người ấy sẽ dùng bữa với Ta” (Kh
3,20). Do đó việc lập bàn thờ và cầu nguyện chung trong gia đình là điều
rất quan trọng với gia đình Công giáo. Những giờ cầu nguyện chung liên
kết mọi người trong Chúa, giúp chúng ta nhận ra sự hiện diện của Chúa
trong mọi biến cố gia đình, cùng nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc
sống và trở nên chứng nhân của Chúa giữa lòng đời. Đây là kinh nghiệm
sống động của biết bao gia đình Công giáo để lại cho chúng ta, cũng là
lời khuyên nhủ chí tình của Đức Thánh Cha Phanxicô: “Cầu nguyện trong
gia đình là một phương thế ưu việt để diễn tả và củng cố đức tin phục
sinh. Gia đình có thể dành ít phút mỗi ngày để quy tụ với nhau trước
nhan Thiên Chúa hằng sống, nói với Ngài về những lo lắng bận tâm, cầu
xin với Ngài cho những nhu cầu của gia đình, cầu nguyện cho ai đang gặp
khó khăn, xin Chúa giúp ta biết sống yêu thương, tạ ơn Ngài về sự sống
và về bao ơn lành khác, cầu xin Đức Trinh Nữ che chở chúng ta dưới tà áo
Mẹ. Với ít lời lẽ đơn sơ thôi, nhưng những phút giây cầu nguyện đó có
thể mang lại điều tốt lành lớn lao cho gia đình” (Niềm vui của tình yêu,
318).
Càng
sống trong một thế giới xa lạ và thậm chí thù nghịch với đức tin Công
giáo, gia đình tín hữu càng phải là “những lò lửa đức tin sống động và
chiếu sáng” giữa thế gian. Đây chính là cách chúng ta thực thi chức tư
tế do Phép Rửa “trong việc lãnh nhận các bí tích, trong kinh nguyện và
tạ ơn, qua chứng từ đời sống thánh thiện, sự từ bỏ, lòng bác ái sống
động” (Sách Giáo Lý Hội Thánh Công Giáo, 1657).
8. Gia đình còn là mái ấm của tình yêu và lòng thương xót.
Trong thông điệp Niềm vui của tình yêu, Đức giáo hoàng Phanxicô dành
phần lớn của chương bốn để suy tư về tình yêu trong hôn nhân, dựa vào
Bài ca Đức Ái (1Cr 13). Theo đó, gia đình là nơi mỗi chúng ta cảm
nghiệm, học tập và vun đắp tình yêu chân thật.
Đó là tình yêu kiên nhẫn, biết đón nhận người khác như họ là;
tình yêu phục vụ, không chỉ bằng cảm tính hay lời nói nhưng bằng hành động cụ thể;
tình yêu không ghen tị, nhưng trân trọng thành quả của người khác;
tình yêu không khoe khoang tự phụ, không coi mình hơn người khác;
tình yêu dịu dàng, không cứng cỏi;
tình yêu quảng đại, cho đi mà không tính toán;
tình yêu tha thứ, biết tìm hiểu người khác để thông cảm và tha thứ hơn là soi mói;
tình yêu vui với niềm vui của người khác, chứ không vui vì sự thất bại của họ;
tình yêu chịu đựng, giữ gìn miệng lưỡi, tránh xét đoán và nói xấu;
tình yêu tin tưởng tất cả nên không tìm cách thống trị nhưng tôn trọng người khác;
tình yêu hi vọng tất cả vì Thiên Chúa có thể vẽ đường thẳng bằng những nét cong;
tình yêu chịu đựng tất cả với thái độ tích cực.
9. Là mái ấm tình yêu và lòng thương xót,
gia đình phải là nơi đón nhận và trân trọng sự sống. Tự bản chất, tình
yêu vợ chồng hướng đến việc sinh sản. Con cái không phải là điều gì đó
được thêm vào cách ngẫu nhiên, nhưng phát xuất từ chính tâm điểm của
tình yêu, là hoa trái và sự phong phú của tình yêu. Chính vì thế, gia
đình được coi là cung thánh của sự sống. Vì giá trị tối thượng của sự
sống và vì quyền sống của con người ngay từ giây phút khởi đầu, không ai
và không điều gì có thể biện minh cho việc tước đoạt sự sống của các
thai nhi. Trong hai thập niên qua, chúng ta phải đau lòng nhìn nhận rằng
tình trạng phá thai ngày càng trở thành phổ biến và gia tăng tại Việt
Nam, kể cả trong một số gia đình Công giáo. Với ơn Chúa, anh chị em hãy
can đảm dứt khoát với hành động phá thai, trở thành người xây dựng nền
văn minh tình thương và văn hóa sự sống, thay cho nền văn minh thù hận
và văn hóa chết chóc.
Trong
mái ấm của tình yêu và lòng thương xót, không thể không nói đến bổn
phận hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ. Không ai trong chúng ta tự
ban sự sống cho mình nhưng đều đón nhận sự sống từ Thiên Chúa qua cha
mẹ. Vì thế, nếu sự sống là hồng ân lớn lao nhất chúng ta lãnh nhận, thì
hiếu thảo với cha mẹ cũng phải là bổn phận căn bản của đạo làm con.
Không lạ gì trong Mười Điều Răn, bổn phận thảo kính cha mẹ chỉ đứng sau
điều răn thờ phượng Chúa và dẫn đầu những điều răn khác trong tương quan
với tha nhân. Lòng hiếu thảo này được thể hiện qua sự vâng phục cha mẹ
(x. Cn 6,20-22), cũng như qua trách nhiệm trợ giúp cha mẹ về vật chất và
tinh thần khi các ngài về già hoặc đau yếu (x. Hc 3,2-6).
Cũng
ở đây, cần phải nói đến bổn phận chăm sóc người cao tuổi, vốn là nét
đẹp truyền thống trong văn hóa dân tộc Việt Nam. Tuy nhiên, trong thời
đại quá đề cao thành công vật chất và hiệu năng sản xuất ngày nay, người
ta có khuynh hướng coi người già như gánh nặng của xã hội và muốn loại
ra bên lề. Chúng ta cần phải có cách nhìn tích cực hơn về vai trò của
người cao tuổi. Thật vậy, người già là ký ức của lịch sử, sợi dây nối
kết các thế hệ, người truyền lại kinh nghiệm và sự khôn ngoan cho con
cháu. Vì thế, một gia đình không biết trân trọng người già thì gia đình
đó đang trên đà suy thoái; ngược lại, gia đình tôn quý người cao tuổi là
gia đình có tương lai bền vững.
10. Gia đình cũng là ngôi trường giáo dục đầu tiên và căn bản.
Ngày nay, nói đến giáo dục, người ta thường chỉ nghĩ đến giáo dục tại
học đường mà quên rằng giáo dục là bổn phận đầu tiên và cao cả nhất,
cũng là quyền ưu tiên của gia đình, nhất là về mặt nhân bản, đạo đức và
đức tin tôn giáo.
Gia
đình là ngôi trường đầu tiên dạy những giá trị nhân bản. Những năm tuổi
thơ trong gia đình sẽ hình thành những khuynh hướng căn bản, ăn rễ sâu
và kéo dài trong suốt cuộc đời còn lại. Gia đình cũng là nơi trẻ thơ tập
sống mối liên hệ với người khác, tập lắng nghe và tôn trọng tha nhân;
nhờ đó, khi bước vào đời sống xã hội, các em sẽ sống tử tế và hòa hợp
với mọi người, thay cho lối sống ích kỷ và chỉ tìm cách thống trị người
khác.
Song
hành với giáo dục nhân bản là giáo dục đạo đức. Trong bối cảnh xã hội
được coi là xuống cấp trầm trọng về mặt đạo đức, chúng ta càng phải quan
tâm hơn đến lãnh vực này. Chính các bậc cha mẹ phải tập cho con những
thói quen tốt, hình thành những nguyên tắc và luật lệ trong đời sống,
học cách sử dụng tự do cách khôn ngoan và đúng đắn. Để được như thế, cha
mẹ cần tạo được sự tin tưởng của con cái và cách giáo dục tốt nhất
chính là cách sống và gương sáng hằng ngày của cha mẹ.
Trong
lãnh vực này, thiết nghĩ cần phải có cái nhìn đúng đắn và tích cực về
việc sửa dạy con cái. Việc sửa dạy đích thực không phát xuất từ sự giận
dữ nhưng từ tình yêu thương, giúp trẻ ý thức rằng làm sai sẽ dẫn đến hậu
quả xấu, do đó phải biết xin lỗi và đền bù những thiệt hại gây ra. Việc
sửa dạy như thế phải đi đôi với việc nhìn nhận những điều tốt lành con
cái làm, để khuyến khích chúng. Ngoài ra, trong thời đại ngày nay, các
bậc cha mẹ không thể không lưu tâm đến việc sử dụng các phương tiện
truyền thông. Phải giúp con cái tập làm chủ những phương tiện này thay
vì làm nô lệ của thế giới ảo đến nỗi xa rời thế giới thực, không quan
tâm con người thật ngay trong gia đình.
Ngoài
ra, với các bậc cha mẹ Công giáo, lãnh vực rất quan trọng phải quan tâm
là giáo dục đức tin. Có thể nói gia đình là nơi mỗi chúng ta khám phá ý
nghĩa và cảm nhận vẻ đẹp của đức tin. Đã hẳn đức tin là ơn ban của Chúa
chứ không do chúng ta, thế nhưng cha mẹ là khí cụ Chúa dùng để làm cho
mầm sống đức tin đó lớn lên và phát triển. Vì thế cha mẹ hãy tập cho con
ngôn ngữ đức tin từ những việc nhỏ bé nhất như tập làm dấu Thánh Giá,
đọc kinh Lạy Cha và Kính Mừng, hôn ảnh Chúa và Đức Mẹ...Hạt giống gieo
xuống tuy nhỏ bé nhưng mai này sẽ thành cây to (x. Mt 13,31-32). Đừng
quên rằng trẻ em cần những biểu tượng, hành động, chuyện kể, hơn là
những lý luận trừu tượng. Vì thế, những giờ kinh gia đình và những việc
đạo đức có giá trị hơn nhiều bài giáo lý. Đồng thời, để phát triển đời
sống đức tin nơi con cái, cha mẹ cũng cần khuyến khích con tham gia các
lớp giáo lý và sinh hoạt đạo đức tại giáo xứ. Những sinh hoạt này không
những giúp con cái chúng ta lớn lên trong sự hiểu biết đức tin, mà còn
làm phát triển nơi các em ý thức về Hội Thánh cũng như những kỹ năng
sống trong xã hội.
GIA ĐÌNH VÀ SỨ VỤ THƯƠNG XÓT
11. Chúa Giêsu một đàng đưa ra lí tưởng rất cao về đời sống hôn nhân và
đàng khác, Người lại bày tỏ sự cảm thông và gần gũi trước những yếu
đuối của con người như trường hợp người phụ nữ xứ Samaria hoặc người nữ
phạm tội ngoại tình. Theo gương Chúa Giêsu, các gia đình Công giáo được
kêu gọi chăm sóc mục vụ cho các gia đình khác: “Nhờ ân sủng của bí tích
Hôn nhân, các gia đình Kitô hữu là chủ thể chính của mục vụ gia đình,
nhất là khi họ cống hiến chứng tá đầy vui tươi của đôi vợ chồng và gia
đình, Hội Thánh tại gia” (Niềm vui của tình yêu, 200). Với trách nhiệm
chủ chăn, chúng tôi xin gửi đến anh chị em những đề nghị sau đây:
Đồng
hành với những gia đình di dân: Ngày nay, vì hoàn cảnh kinh tế, rất
nhiều gia đình phải rời bỏ làng quê để tìm kế sinh nhai trong những
thành phố lớn. Chỉ có một số ít thành công, còn phần lớn gặp nhiều khó
khăn trong việc làm ăn, sinh hoạt gia đình, giáo dục con cái. Về mặt đức
tin, nhiều khi họ cũng gặp khó khăn trong việc hội nhập cộng đoàn giáo
xứ mới. Vì thế, chúng ta phải mở rộng vòng tay đón tiếp, để các gia đình
di dân cảm nhận cộng đoàn giáo xứ là nhà của họ, nơi đó đức tin được
nuôi dưỡng, lòng mến được vun trồng, và tin tưởng bước tới tương lai
ngay giữa những khó khăn thử thách.
Đồng
hành với những cặp hôn nhân khác đạo: Tại Việt Nam, tỷ lệ người Công
giáo chỉ là 7%, hơn nữa các bạn trẻ ngày nay không còn sống trong những
ngôi làng hoặc khu vực tập trung người Công giáo, nhưng sống và làm việc
trong những môi trường chỉ có rất ít người Công giáo, do đó việc kết
hôn giữa người Công giáo và người ngoài Công giáo sẽ gia tăng. Trong
những gia đình này, có những khó khăn riêng do việc không cùng niềm tin
tôn giáo, ảnh hưởng đến việc giữ đạo của người Công giáo cũng như việc
giáo dục con cái trong gia đình. Vì thế, chúng ta cần đồng hành với
những gia đình này, để nâng đỡ người (vợ hoặc chồng) Công giáo trong đời
sống đức tin, hơn thế nữa, để họ có thể làm chứng cho Tin Mừng và giới
thiệu Chúa Giêsu cho mọi người trong gia đình.
Đồng
hành với những gia đình bị đổ vỡ: Hội Thánh luôn mong muốn các đôi vợ
chồng sống chung với nhau đến trọn đời. Ly thân và ly dị chỉ được xem
như lối thoát cuối cùng, sau khi mọi nỗ lực hòa giải đã thất bại. Tuy
nhiên nhiều người rơi vào tình trạng này vì hoàn cảnh bất đắc dĩ chứ
không hoàn toàn do lỗi riêng của họ. Vì thế chúng ta cần cảm thông và
đồng hành hơn là loại trừ họ, cách riêng trong việc nuôi dạy con cái, vì
trẻ thơ chính là thành phần chịu thiệt thòi nhiều nhất do những cuộc ly
thân và ly dị: “Chăm sóc cho những người như thế không làm cho đức tin
của cộng đoàn và việc làm chứng cho sự bất khả phân li của hôn nhân bị
suy yếu đi, trái lại, chính trong sự chăm sóc này mà cộng đoàn thể hiện
đức ái của mình” (Niềm vui của tình yêu, 243).
12. Trong Năm Thánh Lòng Thương Xót, Đức Giáo hoàng Phanxicô dạy:
“Thương xót không phải là một từ trừu tượng nhưng là một lối sống. Nói
về lòng thương xót là một chuyện, còn sống lòng thương xót lại là chuyện
khác. Dựa vào lời Thánh Giacôbê Tông đồ, chúng ta có thể nói: thương
xót mà không có việc làm thì coi như đã chết”. Trong truyền thống lâu
đời của Hội Thánh, những công việc của lòng thương xót gồm những việc về
phần xác và về phần hồn. Những việc về phần xác là: cho kẻ đói ăn, cho
kẻ khát uống, cho kẻ rách rưới ăn mặc, cho khách đỗ nhà, chuộc kẻ làm
tôi, viếng kẻ liệt cùng kẻ tù rạc, chôn xác kẻ chết. Những việc về phần
hồn là: lấy lời lành mà khuyên người, mở dạy kẻ mê muội, yên ủi kẻ âu
lo, răn bảo kẻ có tội, tha kẻ dể ta, nhịn kẻ mất lòng ta, cầu cho kẻ
sống và kẻ chết.
Anh
chị em hãy làm gương cũng như tập cho con cái làm những việc của lòng
thương xót. Chính những công việc đó sẽ huấn luyện con cái chúng ta trở
nên những con người có lòng thương xót, biến đổi gia đình chúng ta thành
ngôi nhà của lòng thương xót, góp phần làm chứng và giới thiệu dung
nhan Thiên Chúa là Cha giàu lòng thương xót.
13. Ngoài ngôi nhà của mỗi gia đình, chúng ta còn phải quan tâm đến ngôi nhà chung
của mọi gia đình là trái đất, “người chị mà chúng ta đang chung phần sự
sống, người mẹ tuyệt vời luôn mở rộng vòng tay ôm ấp chúng ta” (Laudato
si, 1). Trái đất này “đang kêu khóc vì những tổn hại chúng ta gây ra do
việc sử dụng vô trách nhiệm và lạm dụng những tài nguyên Thiên Chúa ban
tặng” (Laudato si, 2). Ngày nay, người dân Việt Nam đang phải gánh chịu
những hậu quả nghiêm trọng do tình trạng ô nhiễm môi sinh. Cá chết dọc
bờ biển miền Trung, hạn hán tại các tỉnh Tây nguyên và Nam Trung bộ,
ngập mặn ở đồng bằng sông Cửu Long... là những điều được mọi người quan
tâm. Các nhà khoa học cho thấy con người là thủ phạm chính gây ra tình
trạng biến đổi khí hậu qua việc sử dụng tài nguyên thiên nhiên cách
thiếu trách nhiệm. Các quốc gia và các tổ chức quốc tế đang nỗ lực để
đạt đến thỏa thuận chung về việc giảm bớt khí thải nhà kính.
Đây
là vấn đề rất lớn, đòi hỏi những chính sách ở tầm vĩ mô, tuy nhiên các
giám mục Á châu cho rằng các gia đình có thể đóng góp hữu hiệu vào việc
chăm sóc môi trường sống bằng những việc nhỏ bé hằng ngày: tiết kiệm
nước, dùng loại đèn ít tiêu hao năng lượng, rút dây khỏi ổ cắm điện khi
không sử dụng, không đốt lá và rác thải, không xả rác ngoài đường phố,
không sử dụng hóa chất độc hại trong canh tác và sản xuất... Nếu mỗi gia
đình đều ý thức và giữ gìn như thế, thì những việc nhỏ bé hằng ngày
trong mỗi gia đình sẽ trở thành nguồn lực lớn trong việc chống ô nhiễm
nguồn nước, ô nhiễm đất đai, ô nhiễm không khí, và giữ gìn môi trường
sống trong lành cho mọi người, hôm nay cũng như thế hệ mai sau.
*****
14. Anh chị em thân mến, giờ đây chúng ta hãy hướng tâm hồn lên Cha trên trời, cội nguồn mọi ân phúc, và thưa với Ngài:
Lạy Thiên Chúa là Cha đầy lòng từ bi nhân hậu,
là cội nguồn của mọi gia đình dưới đất.
Tạ ơn Cha đã thương ban cho gia đình nhân loại,
mẫu gương tuyệt vời của Thánh Gia Thất.
Xin Cha ban ơn Phúc-Âm-hóa mọi gia đình,
giúp đưa ánh sáng Tin Mừng Cứu độ,
là ánh sáng chân lý, yêu thương và bình an,
vào mọi lãnh vực đời sống gia đình chúng con.
Cho gia đình trở nên cái nôi của sự sống,
mái ấm của tình thương bao dung và hợp nhất,
ngôi trường giáo dục nên người tốt và hữu ích,
thành trì che chở phẩm giá của mọi người.
Cho mọi tư tưởng và việc làm của vợ chồng,
mang lại an hòa hạnh phúc cho gia đình.
Cho các bạn trẻ tìm gặp nơi ông bà, cha mẹ,
nguồn hỗ trợ cho sự phát triển phẩm giá làm người.
Xin Thánh Gia Thất phù hộ gia đình chúng con,
vững vàng tin yêu trong mọi gian lao thử thách,
và loan báo Chúa Giêsu Kitô là nguồn sống mới,
cho mọi gia đình, bây giờ và mãi mãi. Amen.
Lễ Đức Giêsu Kitô Vua vũ trụ, ngày 20 tháng 11 năm 2016
Tổng thư ký HĐGMVN
(đã ký)
+Phêrô Nguyễn Văn KhảmGiám mục GP. Mỹ Tho
Chủ tịch HĐGMVN
(đã ký)+Giuse Nguyễn Chí Linh
Tổng giám mục TGP. Huế