Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

5 Phút cho Lời Chúa 14/10/2015

Filled under:

KHOE VIỆC NHỎ, BỎ VIỆC LỚN
'Các người nộp thuế thập phân về bạc hà, vân hương, và đủ thứ rau cỏ, mà xao lãng lẽ công bằng và lòng yêu mến Thiên Chúa.' (Lc 11,42)
Suy niệm: Trong xã hội Do Thái ngày xưa, chế độ thuế thập phân chỉ đánh trên những khoản thu nhập chính như lúa mì, rượu nho… còn những khoản thu nhập chẳng đáng là bao từ những thứ hoa màu phụ như bạc hà, vân hương, các loại rau cỏ, thì không buộc. Những người Pha-ri-sêu tự nguyện đóng thuế thập phân những cây trồng phụ thêm ấy là tốt. Nhưng điều làm cho họ mất tốt là họ đóng thuế để tìm tiếng khen và để lập 'thành tích' như những thứ trang điểm cho con người bên ngoài của họ; trong khi đó họ bỏ qua những việc quan trọng, cần ưu tiên làm như công bằng và lòng yêu mến Thiên Chúa. Họ đã sai lầm vì thích chú tâm làm việc tốt nhỏ mà bỏ trách nhiệm thi hành việc giá trị lớn.
Mời Bạn: Câu chuyện Tin Mừng cả 2000 năm, nhưng vẫn mới mẻ như chuyện thời sự và đang nói với mỗi người chúng ta hôm nay. Lời Đức Giê-su nói với những người Pha-ri-sêu thời xưa là lời sống động đang nhắc nhở chúng ta. Não trạng thích tìm tiếng khen, khoe thành tích, đang phổ biến thời nay, có nguy cơ làm cho mình thích tìm những đồ 'trang trí' rẻ tiền cho bộ mặt của mình bằng những việc làm tốt phụ mà bỏ qua các bổn phận chính đó bạn!
Sống Lời Chúa: Mỗi khi làm việc gì thì hãy làm cho sáng danh Cha, đừng làm cho 'sáng danh ta'.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa đã ban cho chúng con có lý trí để hiểu đâu là điều quan trọng phải ưu tiên làm. Xin ban cho chúng con biết quên mình để chúng con chỉ lo dấn thân làm vinh danh Chúa.
 

Thánh Giáo Hoàng Callistus I
(c. 223?)
Chúng ta có được những dữ kiện xác thực về vị thánh này là từ người thù địch với ngài, đó là Hippolytus, vị giáo hoàng đối lập đầu tiên, sau này đã tử đạo. Nguyên tắc phủ định được áp dụng: Nếu Callistus có làm điều gì sái quấy, chắc chắn Hippolytus sẽ nhắc đến.

Callistus là một nô lệ trong đám gia nhân của triều đình Rôma. Được giao cho công việc giữ tiền của chủ, ngài đánh mất tiền, bỏ trốn và bị bắt. Sau khi phục dịch một thời gian, ngài được thả ra để tìm lại số tiền. Vì quá hăng say, ngài lại bị bắt vì cãi nhau trong đền thờ người Do Thái. Lần này ngài bị đầy đi làm hầm mỏ ở Sardinia. Sau đó ngài được thả về nhờ sự can thiệp của bà vợ bé của hoàng đế, và sống ở Anzio.
Sau đó ngài được giao cho công việc quản lý nghĩa trang của người Kitô ở Rôma, có lẽ đây là phần đất đầu tiên do Giáo Hội làm chủ. Đức giáo hoàng phong cho ngài làm phó tế, coi ngài là bạn và là người cố vấn.
Về sau chính ngài được bầu làm giáo hoàng với đa số phiếu của hàng giáo sĩ và giáo dân ở Rôma, và do đó bị tấn công bởi Hippolytus, người thất cử, là người tự đặt mình là giáo hoàng đối lập đầu tiên trong lịch sử Giáo Hội. Sự phân ly này kéo dài 18 năm.

Hippolytus được kính trọng như một vị thánh. Ngài bị lưu đầy trong thời kỳ cấm cách năm 235, và đã hòa giải với Giáo Hội. Ngài chết vì sự tra tấn ở Sardinia. Hippolytus tấn công Callistus về hai điểm -- học thuyết và kỷ luật. Dường như Hippolytus đã quá đáng khi phân biệt giữa Chúa Cha và Chúa Con (hầu như hai chúa), có lẽ vì ngôn ngữ thần học thời ấy chưa được rõ ràng. Ngài cũng kết án Callistus là quá khoan dung, vì những lý do có thể khiến chúng ta ngạc nhiên: (1) Callistus cho phép những người đã công khai sám hối về tội giết người, dâm dục và ngoại tình được Rước Lễ; (2) ngài hợp thức hóa hôn nhân giữa người nô lệ và người tự do -- trái với luật Rôma; (3) ngài cho phép truyền chức cho các ông đã lập gia đình hai hay ba lần; (4) ngài chủ trương tội trọng không phải là lý do đầy đủ để cách chức một giám mục; (5) ngài chủ trương chính sách khoan dung đối với những người đã từng chối đạo trong thời kỳ bách hại.

Đức Callistus bị tử đạo trong cuộc nổi loạn ở Trastevere, Rôma, và là vị giáo hoàng đầu tiên (ngoại trừ Thánh Phêrô) được coi là tử đạo trong danh sách tử đạo tiên khởi của Giáo Hội.

Lời Bàn
Đời sống của thánh nhân cho thấy con đường lịch sử của Giáo Hội, cũng như của một tình yêu chân chính, không bao giờ êm ả. Giáo Hội đã và đang phải trải qua những phấn đấu cam go để xác định các mầu nhiệm đức tin trong một từ ngữ, mà tối thiểu, phân biệt được với sự sai lầm. Về phương diện kỷ luật, Giáo Hội phải giữ được lòng thương xót của Đức Kitô đối với sự khắt khe, trong khi vẫn giữ được lý tưởng phúc âm khi nói đến sự sám hối và kỷ luật tự giác. Mỗi một giáo hoàng -- đúng hơn mỗi một Kitô Hữu -- phải đi trên con đường khó khăn giữa sự khoan hồng "hợp lý" và sự nghiêm khắc "vừa phải ".

Lời Trích
Đức Giê-su nói về những người thời ấy, "giống như lũ trẻ ngồi ngoài chợ nói với nhau, 'Tụi tôi thổi sáo cho các anh, mà các anh không nhảy múa; tụi tôi hát bài đưa đám, mà các anh không than khóc'. Vì ông Gio-an [Tẩy Giả] đến, không ăn không uống, thì chúng bảo: 'Ông ta bị quỷ ám'. Con Người đến, ăn uống như mọi người, thì chúng lại bảo: 'Đây là tay ăn nhậu, bạn bè với quân thu thuế và phường tội lỗi.'" (Matthew 11:16b-19a ).