Cuộc
giáng lâm của Con Thiên Chúa đã chứng kiến nhiều sự kiện lạ lùng xảy
ra. Ngài đã đến thế gian bằng một cách nghèo hèn vượt qua cả sự tưởng
tưởng của con người. Ngài được gửi gắm nơi một gia đình nghèo. Ngài chọn
một cảnh nghèo khổ và bi đát để sinh ra. Những người bần cùng nhất
trong xã hội thời đó lại là những người đầu tiên đến với Ngài. Tất cả
những điều ấy là minh chứng cho tình yêu vô biên mà Thiên Chúa muốn chia
sẻ với phận người ngang qua Con Một của mình. Thế nhưng, ngay cả thời
đó, sự thờ ơ lạnh nhạt của con người đã được thể hiện rõ xung quanh sự
kiện Chúa Giêsu sinh ra.
Trong
xã hội thời nay cũng vậy, không những chỉ có sự thờ ơ với Thiên Chúa mà
sự vô cảm giữa con người với con người đang được báo động hơn bao giờ
hết. Sự thờ ơ và vô cảm đó đã và đang ngày một gia tăng và nó đang gây
ra bao nhiêu đau thương cho thế hệ con người hôm nay. Tình bằng hữu đang
ngày một rạn nứt khi chủ nghĩa cá nhân được đặt lên mối lợi hàng đầu.
Mạng sống con người đã trở nên rẻ rúm khi mà lợi ích kinh tế và chính
trị của quốc gia được xem là thiết yếu hơn.
Ở
nhiều nước trên thế giới, bao nhiêu con người đang phải lưu vong không
nhà cửa, không thức ăn nước uống để tránh làn bom đạn do chiến tranh
đang hoành hành trên quê hương. Mạng sống họ đang được tính từng giây,
từng phút khi lênh đênh trên đại dương mà chẳng biết nơi cập bến. Ấy thế
mà cũng không ít quốc gia vẫn tỏ thái độ thờ ơ, trốn tránh sự giúp đỡ
trước sinh mạng của anh em đồng loại.
Bao
nhiêu gia đình đang tan cửa nát nhà vì sự thờ ơ của vợ, hay sự lạnh
nhạt của chồng trong việc chăm lo và vun đắp đời sống hôn nhân. Vì những
ích kỷ cá nhân hay những lợi ích riêng mà họ quên đi cái nền tảng của
mình là gia đình. Hệ lụy đau thương là biết bao nhiêu đứa con không được
chăm sóc dạy dỗ đầy đủ. Vợ theo đường vợ, chồng theo đường chồng, chẳng
ai ngó ngàng tới con cái hay chăm lo cho chúng. Đó là nguyên nhân làm
cho co cái cảm thấy thiếu vắng tình thương và không tìm được chỗ dựa nơi
gia đình. Chúng sa vào những trò chơi nguy hiểm, chạy theo những thú
vui vô bổ và đánh mất luôn chính mình trong những tệ nạn đó.
Tình
làng nghĩa xóm giờ cũng đã trở nên hiếm trong đời sống nông thôn thời
hiện đại. Vật chất đã làm cho con người thay đổi, không chỉ ở thành thị
mà nó đã len lỏi đến những miền quê hẻo lánh. Tình người giờ cũng được
cân đong đo đếm như những món hàng giá trị. Những người nghèo và kém may
mắn không những không được quan tâm mà con bị đẩy ra bên lề xã hội.
Những mối quan hệ đều dựa trên những lợi ích kinh tế mà những vụ lợi cá
nhân. Kẻ mạnh bắt tay với người giàu để trục lợi, còn kẻ yếu người nghèo
thì vẫn mãi lủi thủi với phận bọt bèo của mình mà ít ai đoái hoài
thương giúp. Thiếu tình thương nâng đỡ lẫn nhau đang ngày một tạo nên
những phân cách lớn giữa con người trong xã hội.
Cũng
là con người với nhau, đã bao giờ trái tim chúng ta có một chút hơi ấm
của tình người để san sẻ, động viên nhau trong cuộc sống chưa? Hay sự
lạnh lùng, vô cảm đã hóa đá con tim chúng ta trước những nổi khốn khổ
của người khác? Ai trong chúng ta cũng biết mình sinh ra trên đời này
không ai là một hòn đảo, không ai có thể tồn tại độc lập. Thiên Chúa đã
dựng nên con người với những mối tương quan khác nhau, đó là tương quan
với Thiên Chúa, với loài người và với các loài thụ tạo khác. Những nhịp
cầu tương quan ấy làm cho cuộc sống trở nên phong phú và giúp chúng ta
ngày một hoàn thiện hơn. Mở lòng mình ra, sẻ chia tình cảm ta mới thấy
lúc đó mình được lãnh nhận và lớn lên. Tuy nhiên, ta lại luôn đặt những
mối lợi của bản thân và những giá trị vật chất lên trên tình nghĩa bằng
hữu. Trong khi, tình liên đới mới thực sự làm cho ta xứng đáng với phẩm
giá con người và là con Thiên Chúa.
Chúa
đã đến cách nghèo hèn là vì muốn gần gủi với con người và cũng mong con
người dễ dàng đến với Chúa hơn. Không có lý do gì để chúng ta trở nên
thờ ơ với Chúa, vô tâm với anh chị em đồng loại của mình. Hãy đến với
Chúa để nhận lấy hơi ấm giữa cái giá lạnh ích kỷ của nhân gian. Đến với
Ngài để từ đó chúng ta mang sức nóng tình thương đến để đốt cháy cái
băng giá của sự thờ ơ và vô cảm nơi con người.
Sự giằng co giữa con tim và bàn tay
Có
những lúc, tôi ước gì mắt mình đừng phải nhìn thấy những cảnh khổ đau,
để lòng mình không bị nặng trĩu! Cuộc đời của chúng ta thật không đơn
giản để có thể thực hiện được điều ước ấy; bởi lẽ con tim của chúng ta
luôn biết thổn thức, biết xót xa, biết đau nhói và biết lên tiếng. Chính
Chúa Thánh Thần đã trao ban trái tim ấy cho chúng ta, để chúng ta được
có cùng nhịp đập với tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa. Nhịp
đập ấy chính là những tâm tư, những nỗi niềm, những khắc khoải của chúng
ta dành cho Thiên Chúa và tha nhân. Nhịp đập ấy là lời thôi thúc chúng
ta phải giang rộng đôi tay để thực thi những gì trái tim lên tiếng. Nhịp
đập ấy là đầu nguồn của tất cả những hành vi bác ái mà chúng ta được
mời gọi. Không ít lần trong cuộc sống; tôi đã thấy, đã nghe, đã dõi theo
tiếng nói của trái tim và cũng đã trào dâng cảm xúc trước những tình
cảnh bi đát của cuộc sống. Ấy vậy mà đôi tay tôi chẳng thể mở ra, chẳng
thể trao ban, chẳng thể chia sẻ. Sự giằng co giữa tiếng nói của con tim
và nghĩa cử của đôi tay đã làm cho tôi mất đi một ân huệ thật cao quý:
Cho và nhận.
Nhìn
lên bức chân dung Lòng Thương Xót, đập vào mắt chúng ta có lẽ là hình
ảnh của trái tim với hai nguồn suối. Trái tim ấy đã tuôn trào vì chúng
ta, những con người đang rất cần đến tình yêu và lòng thương xót của
Thiên Chúa. Bên cạnh trái tim ấy là bàn tay mời gọi chúng ta hãy biết
múc lấy chính nguồn ân sủng của Ngài. Bàn tay ấy đã chỉ cho chúng ta con
đường để được cứu thoát là biết chạy đến đón nhận lòng thương xót của
Thiên Chúa, nơi trái tim Ngài. Con đường từ trái tim cho đến bàn tay của
Thiên Chúa thật gần, thật ân cần, thật trìu mến. Khi Ngài đã yêu thì
Ngài chẳng tiếc để trao ban. Khi Ngài đã yêu thì Ngài sẵn sàng mở rộng
đôi tay. Khi Ngài đã yêu thì Ngài luôn luôn dâng hiến. Đó là điều tuyệt
vời nhất mà Thiên Chúa bày tỏ cho chúng ta hiểu lòng thương xót của Ngài
là thế nào!
Từ
con tim cho đến bàn tay của tôi sao mà xa quá! Tim tôi đã thổn thức vì
cái khổ của anh em mà bàn tay tôi chẳng xòe ra nổi. Tim tôi thấy xót xa
trước những cảnh bất công, trước những áp bức bóc lột mà bàn tay tôi
chẳng thể mở ra để nâng đỡ những con người ấy. Tim tôi đau nhói vì sự
mất mát những người thân yêu mà bàn tay tôi chẳng biết làm gì để xây
dựng tình huynh đệ. Tim tôi đã bao lần lên tiếng trước những thói xấu
của bản thân mà bàn tay tôi chẳng biết dừng lại những hành động ấy. Cuộc
sống của tôi luôn là một sự giằng co giữa con tim và bàn tay. Sự chia
rẽ đã hiện hữu từ trong con người tôi.
Liệu
cuộc sống của chúng ta có được tràn đầy phúc lành của Thiên Chúa hay
không? Có thể nói: Sự giằng co sẽ luôn luôn đưa đến kết quả một mất, một
còn, sự giằng co còn làm cho chúng ta phải luôn luôn ở trong tình trạng
chiến đấu. Thiên Chúa đã luôn luôn chiến thắng vì Ngài chẳng mất điều
chi giữa lòng thương xót của Ngài và ân phúc Ngài trao ban cho chúng ta.
Tại sao chúng ta không làm cho mình luôn được chiến thắng vì chẳng mất
những gì thuộc về trái tim và cũng chẳng mất những hành động của đôi
tay. Chúng ta đừng biến sự giằng co này thành một cuộc chiến, mà hãy để
nó được trở nên một sự gắn kết chặt chẽ. Con tim của chúng ta bớt đi
thổn thức vì bàn tay của chúng ta biết san sẻ cho anh em. Con tim của
chúng ta sẽ chẳng còn xót xa vì bàn tay của chúng ta đã vực dậy những
người thấp bé. Con tim của chúng ta không còn đau nhói vì tình nghĩa anh
em được vun trồng. Con tim của chúng ta chẳng phải lên tiếng nhắc nhở
vì chúng ta đã không làm điều xấu. Như thế, con đường từ con tim đến bàn
tay không còn xa nữa. Đó là con đường gắn kết chúng ta với Thiên Chúa,
là con đường đưa chúng ta đến với tha nhân. Con đường ấy chẳng còn gồ
ghề, chông gai hay sỏi đá nữa. Đó cũng chính là con đường yêu thương và
hành động, con đường tuyệt vời dẫn chúng ta đến quê trời mai sau.
Therese Trần Thị Kim Thoa