VATICAN. “Giáo hội không gắn bó với tiền của và quyền lực, không ‘tôn thờ hối lộ’. Sức mạnh và niềm vui của Giáo hội chính là Lời Chúa.” Đức Thánh Cha Phanxicô đã chia sẻ những lời trên đây trong thánh lễ sáng hôm nay, thứ 6 ngày 20.11, tại nhà nguyện thánh Marta.
Bài giảng của Đức
Thánh Cha khởi đi từ bài đọc một trích sách Ma-ca-bê, tường thuật niềm
hoan hỷ của dân chúng khi thanh tẩy và cung hiến Nơi Thánh: “Nơi
Thánh ấy trước đây đã bị dân ngoại xúc phạm làm cho ra ô uế vì tôn thờ
những ngẫu tượng thế gian. Đoàn dân Chúa cử hành lễ cung hiến trong
niềm hoan hỷ, vì họ đã tìm lại được căn tính đức thực của mình. Sự
mừng vui của dân Chúa là điều mà thế gian không biết đến và cũng không
thể có được. Thế gian chỉ biết tạo ra những trò vui chơi, tiêu
khiển cốt làm sao cho thật sôi động và phấn khích; còn niềm vui
đích thực mà đoàn dân Chúa cảm nghiệm chỉ đến từ sự trung tín với
Giao Ước.
Bài Tin Mừng thuật lại việc
Đức Giêsu đuổi những kẻ đang buôn bán ra khỏi Đền Thờ: ‘Đã có lời chép
rằng: Nhà Ta sẽ là nhà cầu nguyện, thế mà các người đã biến thành sào
huyệt của bọn cướp!’ Trong thời đại của anh em nhà Ma-ca-bê, dân
ngoại đã chiếm cứ Nơi Thánh và thay thế việc thờ phượng Thiên
Chúa Hằng Sống bằng các ngẫu tượng thế gian. Ngày hôm nay, chuyện
ấy lại xảy ra theo một cách thức khác.
Như
bài Tin Mừng thuật lại, các thượng tế và kinh sư đã thay đổi nhiều
thứ. Họ đã xâm phạm và làm ô uế Đền Thờ. Đền Thờ tượng trưng cho
Giáo hội. Giáo hội luôn phải chịu đựng những cám dỗ của tinh thần thế
gian và quyền lực. Thứ quyền lực này, Đức Giêsu không hề muốn thấy
tồn tại nơi Giáo hội. Đức Giêsu không nói: ‘Các ngươi đừng có buôn
bán ở đây. Hãy ra ngoài kia mà buôn bán’. Nhưng Ngài nói: ‘Các người đã
biến Nhà Ta thành sào huyệt của bọn cướp!’ Và một khi Giáo hội đi vào
tiến trình suy thoái, tức là dính bén với tiền của và quyền
lực, thì kết cục sẽ rất tệ hại.
Luôn
có nguy cơ tham nhũng trong Giáo hội. Điều này sẽ xảy ra khi Giáo
hội, thay vì trung thành với Đức Giêsu, Hoàng Tử Hòa Bình của niềm
vui và ơn cứu độ, lại bị chi phối bởi tiền của và quyền lực. Đây
chính xác là điều mà bài Tin Mừng hôm nay thuật lại. Các thượng
tế và kinh sư đã bị chi phối bởi tiền của và quyền lực; họ đã
lãng quên Thần Khí. Và để hợp lý hóa hành động của mình, họ đã
khoác lên người ‘tấm áo đạo đức giả’. Trong Tin Mừng Mathêu,
chương 23, Đức Giêsu đã nói về thói đạo đức giả này. Đây là
nhưng người đã đánh mất cảm thức thánh thiêng, và thậm chí
đánh mất ngay cả khả năng vui mừng, khả năng tán dương Thiên
Chúa. Họ không biết làm sao để thờ phượng, ca ngợi Thiên Chúa,
vì bị chia lòng chia trí với tiền của và quyền lực.
Đức
Giêsu không đuổi khỏi Đền Thờ các thượng tế và kinh sư mà là những
người đang buôn bán, kinh doanh, những thương gia Đền Thờ. Nhưng cách
nào đó, các thượng tế và kinh sư ấy cũng có dính líu đến việc
làm ăn này. Đây chính là ‘hối lộ thánh’. Họ nhận tiền hối lộ và
các thương gia được vào buôn bán trong Đền Thờ. Tin Mừng tường
thuật rất rõ: ‘Các thượng tế và kinh sư tìm cách giết Đức Giêsu, cả
các thân hào trong dân cũng vậy.’ Nhưng tại sao lại thế? Lý do là:
‘Toàn dân say mê nghe Đức Giêsu.’ Sức mạnh của Đức Giêsu chính là ở
lời nói, việc làm và tình yêu mến. Ở đâu có Đức Giêsu, thì nơi đó
không có tinh thần thế gian, không có chỗ cho tham nhũng hối lộ. Đây là
thách đố cho mỗi người chúng ta và cũng là cuộc chiến mà Giáo hội
phải đối diện hằng ngày. Chúng ta hãy luôn ở bên Giêsu, say mê
nghe tiếng Người và đừng bao giờ tìm kiếm sự an toàn từ những ‘ông chủ
khác’. Đức Giêsu đã nói với chúng ta rằng: Chúng ta không thể làm tôi
hai chủ: Thiên Chúa hoặc tiền của, quyền lực.
Chúng
ta hãy cầu nguyện cho Giáo hội và hãy ấp ủ nơi trái tim chúng ta
hình ảnh của biết bao vị tử đạo. Các ngài không hề bị thấm nhiễm
bởi tinh thần thế gian, tiền của và quyền lực; nhưng lại sẵn sàng
chấp nhận đau khổ và cái chết. Ngày này trong Giáo hội lại càng có
nhiều các vị tử đạo hơn trước kia. Chúng ta hãy ghi nhớ điều đó.
Chúng ta cũng xin ơn để không rơi vào cạm bẫy của tinh thần thế
gian và đừng bị ám ảnh bởi của cải và quyền lực.”
Tri ân công trình sáng tạo của Thiên Chúa
Ngước mắt lên cao, ngắm trời và nhìn
trăng sao, nhìn mây trắng bay lững lờ, nhìn từng đàn chim bay lượn trên
không trung. Ôi thật tuyệt diệu, một bức tranh sống động, an lành hạnh
phúc.
Ngước nhìn chung quanh, nào những ngọn núi hùng vĩ, những thác nước đổ từ núi cao chảy xuống biển hồ, xa xa dưới chân núi, bên những cánh đồng cỏ mọc xanh tươi với những đàn nai, những đàn cừu, đàn dê, đàn lợn, gà, vịt chạy tung tăng hay đi tìm lương thực. Lại một cảnh thiên nhiên làm ấm áp lòng người.
Ngước xuống thâm sâu, thấy biển cả rộng bao la, nhìn những tôm, cá bơi từng đàn, những cặp thiên nga bình thản thả mình trôi theo dòng nước. Ôi huyền diệu thay công trình sáng tạo của Thiên Chúa. “Thiên Chúa thấy mọi sự Ngài làm ra qủa là rất tốt đẹp” ( St 1,25 ).
Nhìn lại con người mình, chúng ta cũng do Thiên Chúa tạo thành. Thiên Chúa tạo dựng con người theo hình ảnh Ngài. “Con người là hình ảnh Thiên Chúa” (St 1,24). ”Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp” ( St 1,25 ).
Là hình ảnh của Thiên Chúa nên con người mang phẩm giá đặc biệt, vượt trên vạn vật, đến nỗi tác giả Thánh Vịnh phải kêu lên: “Ngắm tầng trời tay Chúa sáng tạo, Muôn trăng sao Chúa đã an bài, thì con người là chi, mà Chúa cần nhớ đến, Phàm nhân là gì mà Chúa phải bận tâm? Chúa cho con người chẳng thua kém thần linh là mấy, ban vinh quang danh dự làm mũ triều thiên, cho làm chủ công trình tay Chúa sáng tạo, đặt muôn loài muôn sự dưới chân” (Tv 8,4-7).
Là hình ảnh của Thiên Chúa, con người có khả năng đặc biệt, khả năng nhận biết và yêu mến, nhờ đó con người có thể đáp trả tiếng gọi của Thiên Chúa và bước vào giao ước yêu thương với Ngài.
Là hình ảnh của Thiên Chúa nên con người là đỉnh cao của tạo thành và Thiên Chúa đã tạo dựng mọi sự là cho con người “Trời và đất, biển khơi và mọi tạo vật là để cho con người”. Nhưng đồng thời, con người không thể quên rằng mình được tạo nên để phụng sự, yêu mến Thiên Chúa, và phải hiến dâng tất cả tạo vật cho Ngài. Con người có vị trí ưu việt trong công trình sáng tạo và được tham dự vào đời sống thân mật với Thiên Chúa. Đó chính là những ân huệ khởi đầu mà Thiên Chúa giầu lòng yêu thương ban tặng cho con người.
Là hình ảnh của Thiên Chúa, con người duy nhất có xác hồn giúp người Kitô hữu ý thức bản chất và vận mạng cao cả của mình, để biết ngẩng đầu lên và hướng lòng đến những sự trên trời.
Phát triển kinh tế và những tiện nghi vật chất là điều cần thiết và hữu ích, nhưng chúng ta cũng dễ bị cám dỗ để quên mất rằng “Nhân linh ư vạn vật” và mang trong lòng những khát vọng vô biên, được mời gọi tới một cuộc sống cao cả hơn . Vì thế, phải hướng đến việc phát triển con người toàn diện, chứ không chỉ về thân xác và vật chất mà thôi.
Con người là hình ảnh của Thiên Chúa. Phẩm giá cao quý ấy được bộc lộ trọn vẹn nơi Ðức Giêsu, Ðấng Thiên Chúa làm người, và đã tự đồng hóa mình với những người nghèo khổ, hèn mọn nhất. Chính vì thế, con người trở thành con đường của Hội Thánh, và người Kitô hữu phải biết trân trọng con người, những con người cụ thể ta gặp trong cuộc sống, dù là trẻ thơ hay già cả, giàu có hay nghèo hèn, mạnh khỏe hay yếu đau, bạn hay thù… vì tất cả đều là hình ảnh của Thiên Chúa, và Ðức Giêsu đang hiện diện trong họ (x. Mt 25,40).
Lạy Chúa con cảm tạ Chúa đã sinh ra con làm người và ban cho chúng con làm chủ tể muôn loài cùng với thiên nhiên để chúng con luôn chiêm ngắm các kỳ công do Chúa tác thành. Con xin mượn lời thánh vịnh này để tôn vinh ca tụng Ngài. Xin Chúa hướng dẫn đường đi nẻo bước của con, để con luôn là người con ngoan của Chúa.
”Lạy Chúa, Ngài dò xét con và Ngài biết rõ, biết cả khi con đứng con ngồi. Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu suốt từ xa, đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét, mọi nẻo đường con đi, Ngài quen thuộc cả. Miệng lưỡi con chưa thốt nên lời, thì lạy Chúa, Ngài đã am tường hết. Ngài bao bọc con cả sau lẫn trước, bàn tay của Ngài, Ngài đặt lên con. Kỳ diệu thay, trí thức siêu phàm, quá cao vời, con chẳng sao vươn tới! Đi mãi đâu cho thoát thần trí Ngài, lẩn nơi nào cho khuất được Thánh Nhan? Con có lên trời, Chúa đang ngự đó, nằm dưới âm ty, vẫn gặp thấy Ngài. Dù chấp cánh bay từ phía hừng đông xuất hiện, đến ở nơi chân trời góc biển phương tây, tại đó cũng tay Ngài đưa dẫn, cánh tay hùng mạnh giữ lấy con. Con tự nhủ: ”Ước gì bóng tối bao phủ tôi và ánh sáng quanh tôi thành đêm tối!”. Nhưng đối với Ngài, tối tăm chẳng có chi mù mịt, và đêm đen sáng tỏ như ban ngày, bóng tối và ánh sáng cũng như nhau. Tạng phủ con, chính Ngài đã cấu tạo, dệt tấm hình hài trong dạ mẫu thân con. Tạ ơn Chúa đã dựng nên con cách lạ lùng, công trình Ngài xiết bao kỳ diệu!” (Tv 139(138) 1-14).
Ngước nhìn chung quanh, nào những ngọn núi hùng vĩ, những thác nước đổ từ núi cao chảy xuống biển hồ, xa xa dưới chân núi, bên những cánh đồng cỏ mọc xanh tươi với những đàn nai, những đàn cừu, đàn dê, đàn lợn, gà, vịt chạy tung tăng hay đi tìm lương thực. Lại một cảnh thiên nhiên làm ấm áp lòng người.
Ngước xuống thâm sâu, thấy biển cả rộng bao la, nhìn những tôm, cá bơi từng đàn, những cặp thiên nga bình thản thả mình trôi theo dòng nước. Ôi huyền diệu thay công trình sáng tạo của Thiên Chúa. “Thiên Chúa thấy mọi sự Ngài làm ra qủa là rất tốt đẹp” ( St 1,25 ).
Nhìn lại con người mình, chúng ta cũng do Thiên Chúa tạo thành. Thiên Chúa tạo dựng con người theo hình ảnh Ngài. “Con người là hình ảnh Thiên Chúa” (St 1,24). ”Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp” ( St 1,25 ).
Là hình ảnh của Thiên Chúa nên con người mang phẩm giá đặc biệt, vượt trên vạn vật, đến nỗi tác giả Thánh Vịnh phải kêu lên: “Ngắm tầng trời tay Chúa sáng tạo, Muôn trăng sao Chúa đã an bài, thì con người là chi, mà Chúa cần nhớ đến, Phàm nhân là gì mà Chúa phải bận tâm? Chúa cho con người chẳng thua kém thần linh là mấy, ban vinh quang danh dự làm mũ triều thiên, cho làm chủ công trình tay Chúa sáng tạo, đặt muôn loài muôn sự dưới chân” (Tv 8,4-7).
Là hình ảnh của Thiên Chúa, con người có khả năng đặc biệt, khả năng nhận biết và yêu mến, nhờ đó con người có thể đáp trả tiếng gọi của Thiên Chúa và bước vào giao ước yêu thương với Ngài.
Là hình ảnh của Thiên Chúa nên con người là đỉnh cao của tạo thành và Thiên Chúa đã tạo dựng mọi sự là cho con người “Trời và đất, biển khơi và mọi tạo vật là để cho con người”. Nhưng đồng thời, con người không thể quên rằng mình được tạo nên để phụng sự, yêu mến Thiên Chúa, và phải hiến dâng tất cả tạo vật cho Ngài. Con người có vị trí ưu việt trong công trình sáng tạo và được tham dự vào đời sống thân mật với Thiên Chúa. Đó chính là những ân huệ khởi đầu mà Thiên Chúa giầu lòng yêu thương ban tặng cho con người.
Là hình ảnh của Thiên Chúa, con người duy nhất có xác hồn giúp người Kitô hữu ý thức bản chất và vận mạng cao cả của mình, để biết ngẩng đầu lên và hướng lòng đến những sự trên trời.
Phát triển kinh tế và những tiện nghi vật chất là điều cần thiết và hữu ích, nhưng chúng ta cũng dễ bị cám dỗ để quên mất rằng “Nhân linh ư vạn vật” và mang trong lòng những khát vọng vô biên, được mời gọi tới một cuộc sống cao cả hơn . Vì thế, phải hướng đến việc phát triển con người toàn diện, chứ không chỉ về thân xác và vật chất mà thôi.
Con người là hình ảnh của Thiên Chúa. Phẩm giá cao quý ấy được bộc lộ trọn vẹn nơi Ðức Giêsu, Ðấng Thiên Chúa làm người, và đã tự đồng hóa mình với những người nghèo khổ, hèn mọn nhất. Chính vì thế, con người trở thành con đường của Hội Thánh, và người Kitô hữu phải biết trân trọng con người, những con người cụ thể ta gặp trong cuộc sống, dù là trẻ thơ hay già cả, giàu có hay nghèo hèn, mạnh khỏe hay yếu đau, bạn hay thù… vì tất cả đều là hình ảnh của Thiên Chúa, và Ðức Giêsu đang hiện diện trong họ (x. Mt 25,40).
Lạy Chúa con cảm tạ Chúa đã sinh ra con làm người và ban cho chúng con làm chủ tể muôn loài cùng với thiên nhiên để chúng con luôn chiêm ngắm các kỳ công do Chúa tác thành. Con xin mượn lời thánh vịnh này để tôn vinh ca tụng Ngài. Xin Chúa hướng dẫn đường đi nẻo bước của con, để con luôn là người con ngoan của Chúa.
”Lạy Chúa, Ngài dò xét con và Ngài biết rõ, biết cả khi con đứng con ngồi. Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu suốt từ xa, đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét, mọi nẻo đường con đi, Ngài quen thuộc cả. Miệng lưỡi con chưa thốt nên lời, thì lạy Chúa, Ngài đã am tường hết. Ngài bao bọc con cả sau lẫn trước, bàn tay của Ngài, Ngài đặt lên con. Kỳ diệu thay, trí thức siêu phàm, quá cao vời, con chẳng sao vươn tới! Đi mãi đâu cho thoát thần trí Ngài, lẩn nơi nào cho khuất được Thánh Nhan? Con có lên trời, Chúa đang ngự đó, nằm dưới âm ty, vẫn gặp thấy Ngài. Dù chấp cánh bay từ phía hừng đông xuất hiện, đến ở nơi chân trời góc biển phương tây, tại đó cũng tay Ngài đưa dẫn, cánh tay hùng mạnh giữ lấy con. Con tự nhủ: ”Ước gì bóng tối bao phủ tôi và ánh sáng quanh tôi thành đêm tối!”. Nhưng đối với Ngài, tối tăm chẳng có chi mù mịt, và đêm đen sáng tỏ như ban ngày, bóng tối và ánh sáng cũng như nhau. Tạng phủ con, chính Ngài đã cấu tạo, dệt tấm hình hài trong dạ mẫu thân con. Tạ ơn Chúa đã dựng nên con cách lạ lùng, công trình Ngài xiết bao kỳ diệu!” (Tv 139(138) 1-14).
Giuse Nguyễn Văn Thảo