(Một câu chuyện có thật tại nước Anh)
Ở
một vùng quê bên nước Anh, có gia đình nọ chuyên nghề làm vườn, gồm hai
vợ chồng và đứa con trai duy nhất. Vì hoàn cảnh quá nghèo nên cậu con
chưa học hết tiểu học đã phải ở nhà giúp đỡ cha mẹ việc trồng tỉa, hoặc
đôi khi lên rừng lấy củi, kể cả việc câu cá ở một cái hồ lớn rất đẹp gần
nhà để thêm lương thực cho bữa ăn. Trong các việc làm phụ giúp cha mẹ,
cậu bé thích nhất là đi câu, bởi vì mỗi buổi đi câu là mỗi lần được tắm,
bơi thỏa thích. Cậu bơi tuyệt giỏi, đến mức bạn bè trong xóm gọi cậu là
“thằng Rái Cá” (Otter boy).
Một
hôm, khi “thằng Rái Cá” cắm xong mớ cần câu ở góc hồ, đang tính cởi áo
nhào xuống nước bơi một tăng cho đã đời, thì nó thấy 3 chiếc xe
limousine sang trọng trờ tới đậu ngay gần đó nên nó khớp không tắm nữa,
leo lên cây đại lăng ở cạnh hồ, núp mình trong tàng lá để canh chừng cần
câu và cũng để ngắm nhìn toán du khách sang trọng.
Toán
du khách đó chính là một gia đình giầu có, quyền quý, vào hàng đệ nhất
quý tộc của vương quốc Anh. Họ từ thủ đô Luân Đôn đi du ngoạn miền quê,
thăm dân cho biết sự tình. Dưới trời nắng đẹp ấm áp, một cái tăng lớn
được căng lên lộng lẫy. Bàn ghế picnic bày ra và thức ăn, cao lương mỹ
vị dọn tràn đầy. Tiếng nhạc êm đềm réo rắt tỏa vang rồi đoàn du khách
nhập tiệc. Kẻ ăn, người uống, kẻ khiêu vũ, người chụp hình…
Một
lát sau, “thằng Rái cá” ngồi thu mình trên cành cây đại lăng, nhìn thấy
một thằng bé trong đám du khách, chắc cũng 11, 12 tuổi, cỡ tuổi nó,
thay đồ tắm và lội xuống hồ bơi qua bơi lại. Dường như những người lớn
chăm chú vào việc ăn uống chuyện trò, không mấy ai để ý đến đứa trẻ ở
dưới hồ. Riêng “thằng Rái Cá” nó tò mò quan sát đứa trẻ…
Ồ,
coi kìa, thằng này bơi gì dở ẹc! Rõ ràng là nó không biết bơi ếch, bơi
sải, bơi bướm gì cả, đến bơi ngửa chắc cu cậu cũng chẳng làm được! Nó
chỉ đập loạn tay chân lên thôi, cái điệu bơi chó như thế là không khá
được!
Chợt “thằng Rái Cá” nhoài mình ra chăm chú nhìn. Nó thấy 2 con thiên nga từ xa bơi tới phía đứa trẻ và đứa trẻ chắc là thích con thiên nga nên bơi theo… Chết chưa! Nó bơi tuốt ra xa quá rồi, chỗ đó rất sâu, nguy hiểm lắm!
Chợt “thằng Rái Cá” nhoài mình ra chăm chú nhìn. Nó thấy 2 con thiên nga từ xa bơi tới phía đứa trẻ và đứa trẻ chắc là thích con thiên nga nên bơi theo… Chết chưa! Nó bơi tuốt ra xa quá rồi, chỗ đó rất sâu, nguy hiểm lắm!
Đúng
lúc đó, có tiếng thét cấp cứu của đứa trẻ: “Help me! Help… Help…” Toán
du khách khi ấy kịp nghe và nhìn thấy, nhưng thay vì phải nhào ra cứu
đứa trẻ thì họ ồn ào, nhốn nháo cả lên. Hai ba người xuống hồ với cả áo
quần, nhưng chỉ lội ra nước đến cổ thì đứng lại.
Trời đất! Hóa ra chẳng ai biết bơi cả mà ngoài xa đứa trẻ đuối sức có vẻ muốn chìm rồi!
Không đợi lâu hơn được nữa, từ trên cành cây cao, “thằng Rái cá” phóng xuống chạy bay ra hồ trước con mắt ngạc nhiên của tất cả đoàn du khách. Tới bờ cao, nó nhún mình lao xuống nước trong tư thế plunge tuyệt đẹp và chỉ loáng mắt đã sải tay bơi tới chỗ đứa trẻ bị nạn. Nó hụp lặn xuống xốc nách đứa trẻ và như một chuyên viên rescue lành nghề, nó nghiêng người bơi sải từ từ vào bờ trước sự chứng kiến xúc động và tràng pháo tay reo mừng của mọi người. Khi tới bờ, đứa trẻ bị nạn được nhiều người xúm lại khiêng lên đưa vào giữa tăng và tại đó có sẵn một vị bác sĩ (trong toán du khách) lo việc cấp cứu hồi sinh cho đứa trẻ.
Chừng một tiếng đồng hồ sau, không khí an toàn tươi vui trở lại với mọi người trong toán du khách. Đứa trẻ qua tai nạn hiểm nguy, bây giờ quấn mình trong chiếc mền len và đang được uống mấy muỗng soup. Lúc ấy người ta mới chợt nhớ tới vị ân nhân vừa cứu sống nó.
– Ô hay, cái thằng bé con bơi giỏi hồi nãy đâu rồi nhỉ?
Trời đất! Hóa ra chẳng ai biết bơi cả mà ngoài xa đứa trẻ đuối sức có vẻ muốn chìm rồi!
Không đợi lâu hơn được nữa, từ trên cành cây cao, “thằng Rái cá” phóng xuống chạy bay ra hồ trước con mắt ngạc nhiên của tất cả đoàn du khách. Tới bờ cao, nó nhún mình lao xuống nước trong tư thế plunge tuyệt đẹp và chỉ loáng mắt đã sải tay bơi tới chỗ đứa trẻ bị nạn. Nó hụp lặn xuống xốc nách đứa trẻ và như một chuyên viên rescue lành nghề, nó nghiêng người bơi sải từ từ vào bờ trước sự chứng kiến xúc động và tràng pháo tay reo mừng của mọi người. Khi tới bờ, đứa trẻ bị nạn được nhiều người xúm lại khiêng lên đưa vào giữa tăng và tại đó có sẵn một vị bác sĩ (trong toán du khách) lo việc cấp cứu hồi sinh cho đứa trẻ.
Chừng một tiếng đồng hồ sau, không khí an toàn tươi vui trở lại với mọi người trong toán du khách. Đứa trẻ qua tai nạn hiểm nguy, bây giờ quấn mình trong chiếc mền len và đang được uống mấy muỗng soup. Lúc ấy người ta mới chợt nhớ tới vị ân nhân vừa cứu sống nó.
– Ô hay, cái thằng bé con bơi giỏi hồi nãy đâu rồi nhỉ?
Mọi
người đổ xô đi tìm. Lát sau phát giác ra chỗ ẩn của nó. “Thằng Rái Cá”
trèo lên ngồi yên chỗ cũ, trên cành cây đại lăng. Nó được gọi xuống và
trịnh trọng đưa tới trình diện trước một vị quý tộc, ông này chính là
cha của đứa trẻ vừa bị nạn.
–
Hỡi con, -vị quý tộc nói với “thằng Rái Cá”- con vừa làm một chuyện vĩ
đại mà tất cả chúng ta đây không ai làm được. Ta xin thay mặt toàn thể
cám ơn con.
–
Thưa ông, -“thằng Rái Cá” lễ phép,- con có làm gì vĩ đại đâu! Bơi lội
là nghề của con mà! Con cứu em là chuyện nhỏ, chuyện phải làm và cũng là
chuyện thường đâu có gì khó khăn vĩ đại. Xin ông đừng bận tâm!
–
Không đâu con ơi, con đã cứu mạng con trai ta! Gia đình ta và hội đồng
quý tộc mãi mãi mang ơn con. Nay ta muốn đền ơn con, vậy con muốn điều
gì hãy nói cho ta biết.
“Thằng
Rái Cá” nghe hỏi vậy, ngập ngừng giây lát rồi ngỏ ý muốn xin vài ổ bánh
mì dư thừa đem về cho cha mẹ. Lòng hiếu thảo của nó đã khiến cho vị quý
tộc và nhiều du khách cảm động rơi lệ. Vị quý tộc ôm nó vào lòng và
nói:
– Hỡi con, điều con vừa xin là chuyện nhỏ, và đó chính là bổn phận của ta, ta biết ta sẽ phải làm gì cho con và gia đình con. Nhưng câu hỏi của ta là sau này lớn lên con ước mơ sẽ làm gì?
– Hỡi con, điều con vừa xin là chuyện nhỏ, và đó chính là bổn phận của ta, ta biết ta sẽ phải làm gì cho con và gia đình con. Nhưng câu hỏi của ta là sau này lớn lên con ước mơ sẽ làm gì?
“Thằng Rái Cá” chỉ tay vào vị bác sĩ khi nãy cấp cứu hồi sinh cho đứa trẻ bị nạn, trả lời:
– Lớn lên, con muốn làm việc cứu người như ông kia.
– Lớn lên, con muốn làm việc cứu người như ông kia.
– Ồ, con muốn làm bác sĩ, tốt lắm! Với ta đó cũng là chuyện nhỏ thôi, ta sẽ giúp con.
Câu
chuyện nhỏ trên đây có phần kết luận không nhỏ, bởi vì đứa trẻ bị chết
đuối hụt có tên là Winston Churchill, sau này là vị Thủ Tướng đã làm
rạng danh nước Anh, một vĩ nhân cực kỳ tài giỏi lỗi lạc của thế giới vào
thời Đệ Nhị Thế Chiến.
Còn “thằng Rái Cá”, cậu bé đã cứu mạng Churchill tên là Fleming, sau này trở thành vị bác sĩ tài ba lừng danh hoàn cầu. Fleming, chính là nhà bác học đã tìm ra thuốc trụ sinh Penicilin, cứu mạng biết bao nhiêu người trên thế giới. Ông đích thực là vị ân nhân vĩ đại của cả nhân loại.
Còn “thằng Rái Cá”, cậu bé đã cứu mạng Churchill tên là Fleming, sau này trở thành vị bác sĩ tài ba lừng danh hoàn cầu. Fleming, chính là nhà bác học đã tìm ra thuốc trụ sinh Penicilin, cứu mạng biết bao nhiêu người trên thế giới. Ông đích thực là vị ân nhân vĩ đại của cả nhân loại.
Từ
khởi đầu, chuyện chỉ là một chuyện nhỏ, sự hy sinh, vị tha, sự cho đi
rất nhỏ nhoi! Nhưng nhờ đó, thành quả sau này đem đến cho cả nhân loại
đã vô cùng lớn lao kỳ vỹ.
Câu
chuyện còn thêm cho phần kết luận điều lý thú nữa, là một ngày nọ, thủ
tướng Churchill bị lâm trọng bịnh đến nỗi đã hôn mê, nhiều bác sĩ phải
lắc đầu. Tính mạng ông ở vào lúc nguy kịch nhất, thì Fleming xuất hiện
như một tiền duyên định mệnh và vị bác sĩ tài ba này, đã lại một lần nữa
cứu sống người bạn cố tri của mình. Khi tỉnh dậy sau cơn mê, mở mắt ra
nhìn thấy Fleming, Churchill ngạc nhiên xúc động và nói rằng:
– Fleming! Có phải cứ mỗi lần tôi sắp chìm, Thượng đế lại cho bạn tới vớt tôi lên?
– Fleming! Có phải cứ mỗi lần tôi sắp chìm, Thượng đế lại cho bạn tới vớt tôi lên?
–
Churchill, chúng ta hãy cám ơn Thượng đế! Nhưng không hẳn là tôi –
Fleming giơ ra một viên thuốc nhỏ tí xíu – bởi cái này đây, chính cái
này đã cứu bạn đó… Chuyện nhỏ mà!
Thói quen
Người ta thí
nghiệm ném con ếch vào nồi nước sôi, thì nó sẽ lập tức nhảy vọt ra, bị
bỏng một chút nhưng sống sót. Nhưng nếu bỏ nó vào nồi nước lạnh rồi đun
nóng dần, con ếch thấy mát, rồi ấm áp dễ chịu nên nằm yên rồi chết trong
nồi.
Con người cũng có nét giống như vậy, đó chính là thói quen.
Nếu
cuộc sống của chúng ta là một nồi nước mát, thì nó cũng không ngừng
nóng lên một cách tự nhiên, từ từ, đến nỗi nếu không để ý thì ta cũng
chẳng nhận ra. Bởi chẳng nhận ra nên ta cũng chẳng thèm phản ứng hay
hành động gì cả, ta chẳng làm gì…
Mỗi
ngày đều lặp lại những gì của ngày hôm qua, rồi một ngày trôi qua và
ngày hôm sau ta lại thực hiện quy trình cũ… Dù là ở nhà hay ở chỗ làm,
ta có thể ngồi quán nước, lướt web, chơi game, đọc báo, xem Tivi, hay
những việc không tên khác.
Cuộc sống
“bình lặng” trôi đi. Rồi từ từ, dần dần, ta có những thói quen, những
thói quen đến một độ nào đó cũng giúp ta “nằm yên” trong khi thiên hạ
vẫn không ngừng tiến lên thần tốc, trong khi cuộc sống vẫn không ngừng
“nóng” lên từng giây.
Ta hầu như
chẳng còn muốn động não nữa. Trong công việc cũng như cuộc sống thường
ngày, ta chẳng nghĩ ra được cái gì mới mẻ cả! Và rất có thể ta cũng sẽ
có một “kết cục dịu êm” như con ếch kia!
Thời
gian trôi qua nhanh quá khiến ta không nhận ra, hay vì những thói quen
kia khiến ta mất đi cảm giác rằng thời gian đang vút qua? Để đến một lúc
nào đó, nhìn lại đoạn đời đã qua, bỗng giật mình. Cùng với thời gian đã
mất là tuổi trẻ, bao cơ hội đã bị bỏ lỡ, nhiều thứ vụt khỏi tầm tay,
trong đó có những việc quan trọng thì không đủ thời gian để thực hiện
nữa. Cuộc sống liên tục vận động, không ngừng thách thức, cuộc sống tươi
đẹp sẽ trở nên đầy những nguy cơ đang đến từ từ đối với tất cả những
“chú ếch”.
Và ở đâu đây còn vô số
những “nguy cơ” khác đang từ từ lớn lên mà ta không hay biết hay không
thèm biết. Có những điều xảy ra vào một ngày không đẹp trời nào đó mà ta
vẫn gọi là “bất thình lình”, thực ra lại đang được nuôi dưỡng qua từng
ngày.
Sớm mai tỉnh giấc chợt tự hỏi mình: Lẽ nào ta cũng chỉ như một con ếch?____________________________
“Đừng dại dột tạo thành một thói quen xấu mà bạn không biết sẽ duy trì thói quen ấy trong bao lâu”
“Đừng dại dột tạo thành một thói quen xấu mà bạn không biết sẽ duy trì thói quen ấy trong bao lâu”
Câu chuyện con voi
Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi
đang đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy những con voi to
lớn này chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng rất nhỏ buộc phía chân
trước. Không hề có xích sắt, cũng chẳng có chuồng giam.
Có
thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để dứt đứt dây, chạy đi
bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ voi vẫn không làm vậy.
Người
đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta tại sao
lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy. “Ồ”, người
quản tượng đáp, “khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất nhiều,
chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi đó,
dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin
mình không thể dứt nổi những sợi dây thừng này. Chúng cho rằng, sợi dây
thừng ngày xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý
nghĩ dứt bỏ dây và chạy đi”.
Người
đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con voi đó hoàn toàn có khả năng chạy
thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể,
nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.
Cũng
giống như những con voi đó, có biết bao người trong chúng ta, đã đi qua
cuộc đời với ý nghĩ, chúng ta không thể làm được gì đó, đơn giản chỉ
vì, ta đã từng thất bại một lần?
Thất bại chỉ là một phần trong quá trình học hỏi. Đừng bao giờ đầu hàng trước những khó khăn của cuộc sống.
(Sưu tầm)