1. HY SINH
Cha mẹ chỉ biết cho, chẳng biết đòi.
Con cái thích vòi mà không biết trả.
2. GIÁO DỤC
Cha mẹ dạy điều hay, kêu than lắm lời;
Bước chân vào đời, ngớ nga ngớ ngẩn.
3. KÍNH TRỌNG
Cha nỡ coi khinh, mẹ dám coi thường;
Bước chân ra đường kính phường trộm cướp.
4. QUAN TÂM
Cha mẹ ngồi đấy không hỏi, không han;
Bước vào cơ quan, cúi chào thủ trưởng.
5. HÀNH ĐỘNG
Ngồi cùng với thiên hạ, trăm việc khoe hay;
Cha mẹ ốm bảy ngày, không lời thăm hỏi.
6. HIẾU THẢO
Cha mẹ còn chẳng thơm thảo bát canh rau;
Mai khuất núi rồi xây mồ to, mả đẹp.
7. KEO KIỆT
Vào quán thịt cầy, trăm ngàn coi nhẹ;
Góp giỗ cha mẹ chi li từng đồng.
8. BIẾT ƠN
Bài Tây, bài Tàu, hát hay mọi nhẽ;
Lời ru của mẹ chẳng thuộc câu nào.
9. SĨ DIỆN
Giỗ cha coi nhẹ, nuôi mẹ thì không;
Cả vợ lẫn chồng đi làm từ thiện.
10. THÀNH KÍNH
Cầu Trời, khấn Thánh, lễ bái khắp nơi;
Nhưng lại không mời cơm Cha, trà Mẹ.
KHÙNG CHỨ KHÔNG NGU
Một anh tài xế xe tải làm công việc thường ngày giao hàng cho một bệnh viện tâm thần, đang đậu xe bên cạnh một ống cống nước.
Lúc chuẩn bị rời bệnh viện, anh nhận thấy có một bánh xe bị xì hơi.
Anh kích chiếc xe tải lên và tháo bánh xe xì hơi để thay vào đó một bánh xe dự phòng.
Lúc sắp sửa gắn bánh xe mới vào, đột nhiên anh làm rơi cả bốn chiếc bù lon xuống ống cống nước.
Anh không thể nào vớt những chiếc bù lon ra khỏi ống cống được, và bắt đầu hoảng lên vì không biết phải làm gì.
Ngay lúc đó, một bệnh nhân đi ngang qua và hỏi anh tài xế tại sao trông anh có vẻ hốt hoảng như vậy.
Người tài xế tự nghĩ, bởi vì mình mà còn không làm được huống gì cái gã điên này, nên để gã ta đi cho khuất mắt, người tài xế xe tải nói sơ qua tình hình và đưa một cái nhìn thất vọng.
Người bệnh nhân cười anh tài xế và nói:
– Chỉ mỗi cái việc đơn giản như vậy mà anh còn không cách nào làm được. Không lạ gì anh sinh ra chỉ làm cái nghề tài xế xe tải để sống.
Người tài xế lấy làm ngạc nhiên khi nghe lời nhận xét như vậy từ một gã tâm thần.
Gã tâm thần nói:
– Đây là cái anh có thể làm.
[trước khi đọc tiếp, các bạn thử nghĩ dùm một giải pháp giúp anh tài xế xem giải pháp của bạn có hay hơn của người bệnh tâm thần không?]
– Này nhé: Anh tháo một cái bù lon từ mỗi trong ba bánh xe kia và gắn vô cái bánh xe này. Rồi lái xe xuống cửa tiệm gần nhất và thay những cái bù lon còn thiếu vô. Đơn giản quá phải không anh bạn?
Người tài xế quá cảm kích với lối giải quyết nhanh chóng này liền hỏi người bệnh:
– Anh quá giỏi và thông minh như vậy sao lại có mặt ở cái bệnh viện tâm thần này nhỉ?
Người bệnh trả lời:
– Anh bạn ạ! Tôi ở đây bởi vì tôi KHÙNG chứ không phải tôi NGU.
– !!! ???
Thật là sốc!
Quả thật khùng, ngông ngông, chứ chẳng phải là ngu.
Sống mà tư duy, làm việc theo cách thông thường là chuyện bình thường. Sống mà tư duy và hành động ngược lại với cách nghĩ của mọi người quan niệm, xã hội cho rằng phải như thế là khác thường, là bất thường, cũng có thể là phi thường chăng?
Một người sống bất thường, khác thường là kẻ khùng và ngu hoàn hảo. Sống bình thường như mọi người có thể là anh tài xế chính hãng!
Có thể vì lý do nào đó mà một người phải gá cuộc đời vào một môi trường sống nào đó, một khuôn mẫu, một hoàn cảnh nào đó. Nhưng không hẳn họ sống theo khuôn mẫu, lề lối sống trong môi trường đó tạo nên, chỉ vì họ là chính họ thôi, ai mà biết được.
Chúng ta cũng có thể là gã tài xế này thật, vì chúng ta đang bực bội khó chịu, đang nôn nóng muốn giải quyết vấn đề và cái tâm lý đó đã bao trọn cái nhìn của chúng ta. Nên giữa lúc đó có một anh chàng ngông ngông, khùng khùng như anh chàng khùng trong câu chuyện xuất hiện cũng có thể làm chúng ta điên cuồng theo chứ chẳng phải không.
Hiện nay, tất cả chúng ta đều trực tiếp hay gián tiếp được đào tạo trong một môi trường hiện đại và ai cũng thông minh trong mọi tình huống. Và cứ nhìn xem, có thể có nhiều gã khùng quanh đời sống và chỗ làm của chúng ta, họ có thể cho chúng ta nhiều cách giải quyết nhanh chóng và vượt qua cả sự khôn ngoan của chúng ta nữa. Chỉ vì chúng ta cứ bị hình thức, khuôn mẫu bên ngoài sẵn có phủ trùm lên nếp nghĩ nên bối rối, bí đặt trong các tình huống xử lý.
(sưu tầm)