Thứ Tư, 23 tháng 8, 2017

SUY NIỆM HẰNG NGÀY - NGÀY 23/08/2017

Filled under:

Tin Mừng Đức Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu (Mt 20: 1-16a)

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng: "Nước Trời giống như chủ nhà kia sáng sớm ra thuê người làm vườn nho mình. Khi đã thỏa thuận với những người làm thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến vườn của ông. Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác đứng không ngoài chợ, ông bảo họ rằng: "Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả công cho các ngươi xứng đáng". Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín, ông cũng trở ra và làm như vậy. Đến khoảng giờ thứ mười một, ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng: "Sao các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?" Họ thưa rằng: "Vì không có ai thuê chúng tôi". Ông bảo họ rằng: "Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta". Đến chiều, chủ vườn nho bảo người quản lý rằng: "Hãy gọi những kẻ làm thuê mà trả tiền công cho họ, từ người sau hết tới người đến trước hết". Vậy những người làm từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người một đồng. Tới phiên những người đến làm trước, họ tưởng sẽ lãnh được nhiều hơn, nhưng họ cũng chỉ lãnh mỗi người một đồng. Đang khi lãnh tiền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng: "Những người đến sau hết chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng chúng tôi sao?" Chủ nhà trả lời với một kẻ trong nhóm họ rằng: "Này bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã không thỏa thuận với tôi một đồng sao?" Bạn hãy lấy phần bạn mà đi về, tôi muốn trả cho người đến sau hết bằng bạn, nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng? Như thế, kẻ sau hết sẽ nên trước hét, và kẻ trước hét sẽ nên sau hết". 

Suy niệm 1
Có hai dự án mang tính nghiêm chỉnh nhất của cấu trúc thế giới: Chủ nghĩa xã hội và Kitô giáo. Chủ nghĩa xã hội lấy công bằng làm nguyên lý nền tảng. Người ta chỉ hưởng lương theo năng lực làm việc, làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít. Ai không làm, người đó không nhận được một đồng bạc nào. Khi mà xã hội được định hướng theo hướng “công bằng” như thế, thì thế giới mới đạt tới “chính nghĩa”.

Người thợ đã làm trong vườn nho và ông ta được lãnh lương tương xứng với việc ông làm. Ông làm nhiều giờ ông được lãnh nhiều. Ai chỉ làm một tiếng, dĩ nhiên chỉ được lãnh một phần mười tiền lương so với người làm 10 giờ. Chính đấy là sự sòng phẳng, công bằng.

Thế nhưng dựa án thứ hai của cấu trúc thế giới bắt nguồn từ một tư duy khác. Tư duy này không chỉ dừng lại ở sự công bằng, nhưng còn dấn thêm một bước vượt trên sự công bằng: Tình yêu. Những ai chỉ muốn sự đối xử với nhau bằng chính thước đo sòng phẳng, những người đó đang rơi vào một tình huống mới: vô cảm, bất công. Người ta không thể chỉ lấy tiền lương để đo lường khả năng làm việc, hay đánh giá năng lực làm việc bằng chính tiền lương. Có nhiều lãnh vực chứng minh điều đó như: tài năng thiên phú cá nhân, những hội nghị soạn thảo hiến pháp, pháp luật, lòng nhiệt thành, sự cạnh tranh, tranh đua.v.v. Và vì cuộc sống luôn đối diện với nhiều tình thế phức tạp và năng lực không thể được đánh giá cách đơn giản theo thời lượng thời gian lâu hay mau. Một sự đánh giá chỉ căn cứ vào sự sòng phẳng, công bằng mà thôi, chắc chắn không thể nào thể hiện và giải quyết được sự phong phú mối tương quan trong xã hội, cộng đồng. Con người không chỉ có khối óc, nhưng còn có con tim. Một hệ thống quan hệ chỉ xây dựng trên nguyên tắc công bằng mà thôi sẽ đưa đến những ứng xử vô nhân bản.

Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đã tỏ bày cho chúng ta biết rằng, cấu trúc thế giới chỉ có thể thành công dựa trên nền tảng tình yêu. Tình yêu đó được diễn tả qua cách ứng xử của người chủ vườn nho. Ông ta đã nói cho chúng ta biết chỉ có tình yêu là điều mà con người cần tới, đó chính là nguyên lý căn bản của đời sống. Mỗi người đều có cơ hội để trao ban tình yêu và đón nhận tình yêu. Nhờ tình yêu, người ta nhận lãnh nhiều hơn so với việc mình làm. Tình yêu của Chúa bao trùm từ người trước tiên đến người sau hết, người giàu có và người nghèo khó, người có năng lực cũng như yếu kém. Đó chính là sự công bình của Chúa.

Lạy Chúa, xin chỉ cho chúng con hiểu được thế nào là công bằng và thế nào là tình yêu. Tình yêu đưa tới công bằng, chứ công bằng không thể tạo ra tình yêu. Mà cuộc sống chỉ có thể mang trọn vẹn ý nghĩa khi được dựng xây trên nền tảng tình yêu. Vì tình yêu làm nảy sinh sự sống, chứ công bằng làm gì tạo ra sự sống. Xin cho chúng con đối xử với nhau từ cái nhìn của con tim, để từ đó chúng con sẽ tạo ra một cuộc sống công bằng. Amen.


GKGĐ Giáo Phận Phú Cường


Suy niem 2
Dụ ngôn của Đức Giê-su, về những nhóm thợ khác nhau được mời gọi đi vào làm việc trong vườn nho, mặc khải cho chúng ta một cách tuyệt vời về cung cách hành động của Thiên Chúa, và về khó khăn sâu xa có nơi mỗi người chúng ta, khi đối diện với cung cách hành động này.

  1. « Nước Trời giống như chuyện chủ nhà kia… » (c. 1-2)
Trước hết, Thiên Chúa được ví như ông chủ vườn nho, hành động giống như bao ông chủ vườn nho khác : sáng sớm ra khỏi nhà để đi tìm thợ, thỏa thuận về thời gian và tiền công (mỗi ngày một quan tiền) và sai họ đi vào làm việc trong vườn nho của mình. Ở bước này, cho dù là tương quan giữa ông chủ vườn và người làm công xem ra rất bình thường và công bằng, nhưng những người làm công vẫn được mời gọi nhận ra việc làm của mình là một điều may mắn, thậm chí là một ơn huệ, và nhất là nhận ra lòng tốt của ông, khi ông đich thân ra khỏi nhà để đi tìm người thợ, thay vì người thợ đi tìm ông chủ đề « xin việc ».
Chúng ta có nhận ra hiện hữu, cuộc đời, ơn gọi gia đình hay tu trì của chúng ta là một ơn huệ không ? Chúng ta có nhận ra lòng tốt của Chúa để luôn tạ ơn và ca tụng Ngài không ? Và để sống và làm việc trong tâm tình tạ ơn và ca tụng không ? Hay chúng ta coi tất cả những ơn huệ nhưng không này như một thứ « quyền lợi », để đòi hỏi Thiên Chúa, để so bì và ganh tị với nhau ? Nhưng khi đòi hỏi và ganh tị, chúng ta dựa vào điều gì, phải chẳng là công lao hay thành tích của chính chúng ta ?
  1. « Cả các anh nữa hãy đi vào vườn nho » (c. 3-7)
Thực vậy, phần tiếp theo của dụ ngôn, mỗi lúc một mạnh mẽ và vượt quá cách hành động thông thường của một người chủ, có thể có trong kinh nghiệm sống của chúng ta, nhấn mạnh đặc biệt đến chiều kích ơn huệ và lòng tốt khác thường của ông chủ : giờ thứ ba (9 giờ sáng), ông lại ra khỏi nhà đi tìm thợ ; giờ thứ 6 (12 giờ trưa), ông lại đi nữa ; rồi giờ thứ 9 (3 giờ chiều), ông lại đi nữa ; và đây là tột đỉnh của sự khác thường, vào giờ thứ 11 (5g chiều), ông vẫn ra khỏi nhà đi tìm thợ làm việc !
Nếu trong những trường hợp trước, ông chủ chỉ hứa trả công một cách hợp lí : « Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng », thì trong trường hợp sau cùng, ông chỉ mời gọi đi làm việc : « Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho ». Như thế, được hiện diện trong vườn nho là một ơn huệ hoàn toàn nhưng không, diễn tả lòng tốt của ông chủ ; và điều này cũng đúng với những trường hợp trước và phải được nhận ra và được ngợi khen bởi những người thợ đi vào trước, và kể cả những người vào làm việc đầu tiên nữa.
Tuy nhiên, câu chuyện của dụ ngôn, vốn diễn tả sự thật về chính chúng ta, lại diễn biến theo hướng lòng ghen tị và lời kêu trách, thay vì theo hướng chúc mừng và ca tụng. Dân Chúa đã kêu trách và ghen tị trong sa mạc (x. Ds 21,4-9, bài đọc I của ngày lễ Suy Tôn Thánh Giá) ; và loài người và mỗi người chúng ta được mời gọi nhận ra bản thân mình nơi Dân Chúa.
Như thế, đúng ra những trường hợp trước phải được hiểu dưới ánh sáng của trường hợp sau cùng, để nhận ra lòng tốt của ông chủ được thể hiện từ đầu đến cuối. Vì, nếu hiểu ngược lại, nghĩa là các trường hợp sau được hiểu dưới ánh sáng của trường hợp đầu tiên, người ta sẽ hiểu lệch lạc về ông chủ và về người khác : từ đó, phát sinh thái độ kêu trách và ganh tị.

  1. « Bắt đầu từ những người vào làm sau chót… » (c. 8-16)
Và dường như ông chủ cố ý làm cho lòng ghen tị và lời kêu trách lộ diện, khi ông trả công, đúng hơn là ban phát, cách quảng đại cho người đến làm việc sau cùng, trước mắt mọi người :
Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý: Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất.
Bởi vì, làm cho cái xấu lộ diện, chính là cách tốt nhất để chữa lành. Thực vậy, khi đến lượt nhóm thợ đầu tiên đến lãnh tiền công, họ được nhận đúng với lời thỏa thuận của ông chủ và của họ và điều này làm bật lên sự khác biệt giữa họ và những người khác. Nhưng thay vì họ chúc mừng những người đến sau (vì họ làm ít hơn mình, nhưng lại nhận được nhiều như mình) và ca ngợi lòng tốt của ông chủ (ông chủ không chỉ trà công sòng phẳng, nhưng còn ban phát rộng rãi cho người khác, theo lòng tốt của mình), họ vừa lãnh công và vừa cằn nhằn :
Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt.
Trong lời này, hàm chứa hai thái độ : so sánh mình với người khác : « mấy người sau chót này », và kêu trách ông chủ : « thế mà ông lại… ». Lời kêu trách của họ dựa trên những sự kiện rất khách quan và rất đúng : họ làm việc nhiều hơn và vất vả hơn người khác ; nhưng người khác lại được hưởng bằng họ ! Nhưng rất tiếc, những điều rất đúng và rất khách quan này lại được nhìn bằng con mắt ghen tị ! Và vì ghen tị, nên trở nên mù quáng, không mở ra để nhận ra những sự kiện lớn hơn và đúng hơn : người khác thật may mắn và ông chủ thật tốt lành, để chúc mừng họ và ca ngợi ông chủ, đê đi vào trong niềm vui của người ban phát và của người lãnh nhận. Và vì ghen tị, nên cũng mù quáng với chính những gì mình đang có, bởi lẽ điều mình dang có không phải là quyền lợi, nhưng là ân huệ, và vì người lãnh nhận không chỉ là người khác, nhưng cũng là chính bản thân mình. Mình có niềm vui, nhưng lại tự biến niềm vui của mình thành nỗi buồn, gây chết chóc, cho mình và cho người khác.

* * *
Xin cho Lời Chúa, là Lời sẽ dẫn chúng ta đến « Lời Thập Giá » (x. 1Cr 1, 18) chữa lành đôi mắt của chúng ta, khi chúng ta « nhìn lên Đấng họ đã đâm thâu » (Ga 19, 37) ; bởi vì nơi Thập Giá, chúng ta vừa nhìn thấy hệ quả khủng khiếp của thái độ ghen ghét (nhìn thấy để được chữa lành), và vừa nhận ra tình yêu đến cùng của Chúa dành cho loài người và từng người chúng ta (để ca tụng Chúa, thay vì kêu trách).


Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc