Bụi đất
Không ai trong chúng ta có thể tự cứu mình, chúng ta cần sức mạnh của Thiên Chúa cứu chúng ta. Tất cả chúng ta đều dễ bị tổn thương, đều mong manh yếu đuối, và chúng ta cần được chữa lành. Chúng ta đang đau đớn, bối rối, chịu bắt bớ. Những điều ấy cho thấy sự yếu đuối của chúng ta, cũng giống như kinh nghiệm của thánh Phaolô, chúng ta yếu hèn tựa đất sét. Đó là sự mong manh của chúng ta. Đó là một trong những điều khó khăn nhất để thừa nhận trong cuộc sống. Đôi khi chúng ta cố tình không thừa nhận sự mong manh yếu đuối của mình, nhiều khi chúng ta không muốn thấy điều ấy, nhiều khi chúng ta tìm cách che đậy điều ấy bằng những cách ngụy trang, bằng những lối trang điểm. Khi làm như thế, chúng ta sống giả hình trước mặt người khác.
Không chỉ sống đạo đức giả trước mặt người khác, khi không thừa nhận sự yếu đuối của mình, chính chúng ta cũng sống mâu thuẫn với chính mình. Vì khi đó, chúng ta tin vào những điều khác, suy nghĩ những thứ khác. Chúng ta tưởng rằng mình không cần ai giúp đỡ, tưởng rằng mình không cần được chữa lành. Nói ngắn gọn, khi làm như thế, chúng ta không biết mình chỉ là bụi đất, chúng ta cứ nghĩ là mình giá trị lắm. Đó là con đường của hư danh của phù vân của kiêu hãnh tự phụ. Đó là con đường của những người không cảm nghiệm được những yếu đuối của mình, không biết đi tìm ơn cứu rỗi.
Bình sành và ngọc quý
Thế nhưng, khi ý thức được mình chỉ là bình sành, và trong bình sành ấy chứa đựng ngọc quý là sức mạnh của Thiên Chúa; thì chính Thiên Chúa sẽ cứu vớt chúng ta. Đó là kinh nghiệm của thánh Phaolô: chúng tôi bị khổ cực tư bề, nhưng không bị đè bẹp, hoang mang nhưng không tuyệt vọng, bị ngược đãi nhưng không bị bỏ rơi, bị quật ngã nhưng không bị tiêu diệt. Như thế luôn có mối tương phản và tương quan giữa đất sét và quyền năng, giữa bình sành và ngọc quý. Chúng ta mang ngọc quý trong những bình sành. Nhưng luôn có cám dỗ trong chúng ta là che đậy chính mình và không nhận biết mình chỉ là đất sét. Khi che dấu như thế, chúng ta sống đạo đức giả.
Chúng ta cần đi vào cuộc đối thoại giữa đất sét và ngọc quý như thánh Phaolô, để rao giảng Lời Chúa. Đây là cuộc đối thoại liên tục tiếp diễn và trong sự trung thực. Ngay cả nhiều khi chúng ta cần thú nhận trong xấu hổ. Thế nhưng trên thị trường, người ta luôn cần một chút vôi ve để quét lên để che phủ đất sét. Ngược lại, trước mặt Chúa, chúng ta cần chấp nhận sự yếu đuối, cần chấp nhận mình dễ bị tổn thương, chấp nhận những khó khăn mình đang đối diện, ngay cả chấp nhận rằng, mình thật sự xấu hổ.
Biết xấu hổ
Biết xấu hổ là lúc chúng ta bắt đầu có thể đón nhận sức mạnh của Thiên Chúa. Biết xấu hổ vì chúng ta nhìn nhận sự thật nơi bản thân mình, rằng tôi chỉ là đất sét mà thôi, rằng tôi chỉ là chiếc bình sành chứ không phải là bình vàng bạc gì. Là bụi đất. Nếu chúng ta khám phá và nhìn nhận khởi điểm quan trọng này, chúng ta sẽ hạnh phúc, chúng ta sẽ rất hạnh phúc. Hãy nghĩ về cuộc đối thoại giữa sức mạnh của Thiên Chúa và sự yếu đuối đất sét, nghĩ về việc rửa chân, nghĩ về phản ứng của Phêrô khi Chúa tiến đến rửa chân cho ông. Ông đã cản ngăn Chúa mà nói: Không, không đời nào con chịu, Thầy mà rửa chân cho con sao? Lúc ấy ông chưa hiểu. Chúng ta là bụi đất, chúng ta cần sức mạnh của Thiên Chúa cứu độ chúng ta.
Do đó chỉ khi chúng ta nhìn nhận sự thật nơi bản thân, nhìn nhận những mong manh yếu đuối và tội lỗi của mình, chỉ khi chúng ta nhìn thấy bản thân mình chỉ là bụi đất chỉ là đất sét chỉ là bình sành; chỉ khi ấy sức mạnh vô song và phi thường của Thiên Chúa mới đến và làm cho chúng ta trở nên mạnh mẽ, trở nên viên mãn. Khi ấy Thiên Chúa cứu độ chúng ta, giúp chúng ta hạnh phúc, giúp chúng ta nhận được niềm vui ơn cứu độ, giúp ta nhận được ngọc quý, nhận được kho báu của Ngài.