LỜI CUỐI CÙNG CỦA STEVE JOBS
Steve Jobs là ai? Ông là người đã sáng tạo Iphone Apple, chiếc điện thoại gây chấn động cả thế giới. Ông sinh ngày 24-2-1955 tại Hoa Kỳ (San Francisco), mất ngày 5-10-2011 (California). Và đây là lời cuối cùng của ông:
Tôi đã đạt đến tột đỉnh của thành công. Trong con mắt người khác, cuộc đời tôi là một biểu tượng của thành công. Tuy vậy PHÍA SAU của công việc tôi có RẤT ÍT NIỀM VUI. Tài sản của tôi cuối cùng cũng bình hoá với tôi. Trong lúc này, trên giường bệnh viện, hồi tưởng về cuộc đời, về những lời khen ngợi, tự cao, tự hào về tài sản, nhưng tôi cảm thấy THẬT VÔ NGHĨA trước tử thần, cái chết.
Trong bóng tối, khi nhìn ánh đèn màu xanh và tiếng ồn ào của máy dưỡng khí, tôi cảm nghiệm được những hơi thở của tử thần rất gần kề. Bây giờ tôi mới hiểu thấu, nếu một lần bạn đã có tiền đủ cho cuộc đời của bạn, bạn hãy đeo đuổi một mục đích khác KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN TIỀN BẠC. Nên tìm một điều gì quan trọng hơn. Ví dụ như là lịch sử tình yêu nhân loại, nghệ thuật, ước mơ tuổi thơ… ĐỪNG làm nô lệ cho vật chất, giàu sang, vì nó sẽ biến bạn thành một người yếu ớt như tôi.
Thượng Đế tạo dựng chúng ta để CẢM NGHIỆM được tin yêu trong tim, chứ không phải những ảo tưởng về tiền tài, danh vọng như tôi đã làm trong suốt cuộc đời nhưng KHÔNG THỂ đem theo tôi được. Tôi chỉ có thể mang theo được những kỷ niệm của yêu thương. Đây mới chính là SỰ GIÀU SANG sẽ có thể đồng hành với bạn, là sức mạnh, ánh sáng soi cho bạn tiến tới. Tình yêu có thể đi hàng ngàn cây số, và chính vì thế, CUỘC ĐỜI KHÔNG CÓ GIỚI HẠN. Đi và tiến đến nơi bạn muốn, Cố gắng lên để đạt được những mục đích. Tất cả là ở trong tim và trong lòng bàn tay của bạn!
Cái giường nào đắt giá nhất trên đời? Đó là giường bệnh viện, vì nếu có tiền, bạn có thể mướn tài xế lái xe cho bạn, nhưng không thể dùng tiền để thuê người mang bệnh cho bạn. Mất tài sản mình có thể tìm lại được, có một cái khi đã mất thì không thể tìm lại được: sự sống. Dù đang ở giai đoạn nào trong cuộc đời, cuối cùng, tất cả phải đối diện khi bức màn sự sống kéo xuống.
Làm ơn hãy nâng niu và nhận thức được giá trị tình yêu gia đình, tình yêu bạn đời và tình yêu bạn hữu, gìn giữ sức khỏe cho bạn và chăm sóc đồng bào của bạn.
Trong Tân Ước (Lc 12:13-21), Chúa Giêsu đã từng thẳng thắn cảnh báo chúng ta “đừng thu tích của cải cho mình” sau khi có người nói với Ngài: “Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia phần gia tài cho tôi”. Ngài nói ngay: “Này anh, ai đã đặt tôi làm người xử kiện hay người chia gia tài cho các anh?”. Rồi Ngài nói với đám đông: “Anh chị em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu”.
Sau đó, Ngài nói với họ dụ ngôn này: “Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, mới nghĩ bụng: ‘Mình phải làm gì đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu!’. Rồi ông ta tự nhủ: ‘Mình sẽ làm thế này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa và của cải mình vào đó. Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng: hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã!’. Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: ‘Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?’. Kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa thì số phận cũng như thế đó”.
Người ta thường nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Đúng vậy. Nhưng khi “thấy quan tài” rồi thì có đủ “nước mặn” để đổ ra hay không? Đã và đang có những “tấm gương” để chúng ta “tự soi” xem mặt mũi và tư tưởng của mình thế nào, nhưng rồi chỉ soi cho vui, giống nhưng soi gương hằng ngày để “làm dáng” chút xíu rồi thôi. Ôi dào, “lo bò trắng răng”. Và rồi cuộc đời của mình cũng “trắng” luôn. Tất cả đã muộn rồi!
“Lạy Chúa, xin dạy cho con biết: đời sống con chung cuộc thế nào, ngày tháng con đếm được mấy mươi, để hiểu rằng kiếp phù du là thế. Ấy tuổi đời con, Chúa đo cho một vài gang tấc, kiếp sống này, Chúa kể bằng không. Đứng ở đời, thật con người chỉ như hơi thở, thấp thoáng trên đường tựa bóng câu. Công vất vả ngược xuôi: làn gió thoảng, ky cóp mà chẳng hay ai sẽ hưởng dùng” (Tv 39:5-7).
TRẦM THIÊN THU