LÀM LỚN LÀ PHỤC VỤ
“Ai là người nhỏ nhất trong tất cả anh em, thì kẻ ấy là người lớn nhất.” (Lc 9,48)
Suy niệm: Các Tông Đồ hôm nay cãi cọ tranh giành nhau để xem ai trong các ông là người lớn nhất trong Nước Chúa. Tại sao các ông tranh giành làm lớn trong Nước Chúa? Vì các ông tin Chúa Giê-su là Đấng Thiên Sai, nhưng là để khôi phục một vương quốc hùng cường như thời vua Đa-vít; vì thế, các ông tính toán trước ai sẽ làm quan lớn trong triều đại của Thầy Giê-su. Các ông không chấp nhận và cũng chẳng quan tâm gì đến những khổ hình Chúa báo trước là Ngài sắp phải chịu; trái lại điều các ông tranh cãi, giành giật với nhau là những vinh sang phú quý mà các ông vẽ vời ra. Chúa dạy trước hết người làm lớn phải khiêm tốn, hy sinh phục vụ mọi người, nhất là phục vụ những người nghèo hèn, bé mọn nhất, những người không có gì để trả ơn lại.
Mời Bạn: Để khiêm tốn phục vụ, bạn phải biết xoá mình đi, từ bỏ những ham muốn ích kỷ, từ bỏ những đặc quyền đặc lợi, cậy dựa vào chức vụ, địa vị, quyền hành. Phục vụ, nhất là phục vụ Đức Ki-tô hiện diện nơi tha nhân không phải là chuyện hạ mình đánh mất phẩm giá, cũng không phải là luồn cúi hay hèn nhát, nhưng là vinh dự, là hạnh phúc, bởi vì chính Chúa đã nói: “Ai phục vụ Thầy, thì Thầy ở đâu, kẻ phục vụ Thầy sẽ ở đó. Ai phục vụ Thầy, Cha của Thầy sẻ quý trọng người ấy” (Ga 12,26).
Sống Lời Chúa: Sống tinh thần phục vụ bằng cách chia sẻ trách nhiệm trong gia đình, hay trong cộng đoàn qua những việc giúp ích nhỏ bé âm thầm, nhất là những việc đòi hỏi sự hy sinh, kiên trì trong cuộc sống đời thường.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con biết mến yêu và phục vụ Chúa trong mọi người. Amen.
Thánh Cosmas và Thánh Damian
(c. 303?)
Người ta không biết gì nhiều về cuộc đời của hai vị này, ngoài việc họ tử đạo ở Syria trong thời bắt đạo của Diocletian.
Một nhà thờ được dựng gần nơi chôn cất các ngài đã được hoàng đế Justinian trùng tu lại. Việc sùng kính hai thánh nhân đã lan truyền mau chóng cả ở Đông Phương lẫn Tây Phương. Ngay ở Constantinople, một đền thờ nổi tiếng được xây cất để vinh danh hai vị. Tên của hai ngài được ghi vào Lễ quy, có lẽ từ thế kỷ thứ sáu.
Truyền thuyết nói rằng hai vị là anh em sinh đôi ở Arabia, và là các y sĩ giỏi. Họ được sùng kính ở Đông Phương với biệt hiệu "người không lấy tiền" vì họ không tính tiền khi chữa bệnh. Không thể nào những người nổi tiếng như vậy mà không bị chú ý trong thời gian cấm đạo, do đó cả hai đã bị bắt và bị chém đầu.
Lời Bàn
Dường như từ lâu, chúng ta chỉ chú ý đến những phép lạ của Chúa Giêsu như để nói lên quyền năng Thiên Chúa của Người. Có điều chúng ta không để ý đến là sự khao khát của Chúa Giêsu muốn vơi bớt đau khổ của nhân loại. Sức mạnh "xuất ra từ Người" quả thật là dấu chứng tỏ Thiên Chúa đã đi vào lịch sử loài người để hoàn tất những điều Người đã hứa; nhưng tình yêu của Thiên Chúa cũng rõ rệt trong trái tim nhân loại khi Người lo lắng về sự đau khổ của người khác. Đó là sự nhắc nhở cho mọi Kitô Hữu chúng ta rằng sự cứu độ liên can đến toàn thể con người, là một tổng thể độc đáo giữa thể xác và tinh thần.
Lời Trích
"Anh em không biết rằng thân xác anh em là Đền Thờ của Thánh Thần đang ngự trong anh em, là Đấng mà Thiên Chúa đã ban cho anh em, và như vậy anh em đâu có làm chủ chính mình? Vì anh em đã được chuộc với một giá rất đắt. Bởi thế hãy tôn vinh Thiên Chúa trong thân xác anh em" (1 Corinthians 6:19-20)
Xin Ðược Ðánh Giày
Một linh mục thuộc giáo phận New York bên Hoa Kỳ chuyên lo mục vụ cho các tù nhân đã kể lại kinh nghiệm như sau:
Một hôm, người được mời đến thăm một thanh niên da đen sắp sửa bị đưa lên ghế điện vì đã giết người bạn gái của mình. Như thường lệ, mỗi khi gặp một tử tội sắp bị hành quyết, vị linh mục thường khuyên nhủ, giải tội và trao ban Mình Thánh Chúa.
Sau khi đã nhận lãnh các bí tích cuối cùng, người thanh niên da đen bỗng trầm ngâm suy nghĩ như muốn nói một điều gì rất quan trọng. Cuối cùng, với tất cả cố gắng của một người biết mình sắp sửa lìa cõi đời này, anh ta mới thốt lên với tất cả chân thành:
"Thưa cha, con đã làm hư hỏng cả cuộc đời.
Và không đợi cho vị linh mục trả lời, người thanh niên đã cúi gập người xuống và bắt đầu đánh bóng đôi giày của vị linh mục... Cử chỉ ấy khiến cho vị linh mục nhớ lại hình ảnh của người đàn bà đã quỳ gối bên chân Chúa Giêsu, đổ dầu trên đầu, trên chân của Ngài và dùng tóc của bà để lau chân Ngài.
Theo quan niệm công bình và thưởng phạt của chúng ta, kẻ có tội ắt phải đền tội.
Chúng ta không thể áp dụng một thứ cán cân như thế vào trong mối tương quan giữa tội lỗi của chúng ta với sự công thẳng của Thiên Chúa.
Do đó, khi nói đến ăn chay đền tội, chúng ta không thể cân lường tội lỗi của chúng ta để rồi tìm ra một lượng đền tội cho cân xứng. Có hy sinh nào tương xứng được với tội trạng của chúng ta?
Thiên Chúa không chờ đợi nơi chúng ta điều gì khác hơn bằng chính Tình Yêu của chúng ta.