ĐƯỢC VÀ MẤT
“Ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy.” (Mt 16,25)
Suy niệm: Được và mất là mối trăn trở của biết bao người. Chẳng ai muốn mất mà chỉ muốn được; được rồi lại muốn được thêm. Thế mà oái oăm thay, được chẳng bao nhiêu mà mất thì trắng tay:
“Trăm năm nào có gì đâu,
Chẳng qua một nấm cỏ khâu xanh rì.”
Trong ngõ cụt chết chóc của thân phận con người đó, Chúa Giê-su cho thấy cái nghịch lý “mất-được, được-mất” lại là cánh cửa mở ra cho sự sống đời đời khi người ta dám bước theo làm môn đệ của Ngài: Ai dám liều mất mạng sống mình vì Đức Ki-tô thì sẽ được lại sự sống. Nghịch lý ấy đã được giải mã và hiện thực khi chính Ngài từ cõi chết trỗi dậy. Vì thế, những ai từ bỏ mọi sự và vác thập giá mình theo Chúa sẽ được sống với Ngài: “Nếu chúng ta cùng chết với Đức Ki-tô, chúng ta sẽ cùng sống với Ngài” (Rm 6,8).
Mời Bạn: Đâu là mục tiêu mà bạn đang theo đuổi trong đời? Thử nhìn lại, bạn đã được gì, mất gì? Mời bạn lắng nghe thánh Âu-tinh nói lên cảm nghiệm về sự trăn trở của Ngài: “Chúa đã dựng nên chúng con cho Chúa, nên lòng chúng con khắc khoải cho đến khi nghỉ yên trong Chúa.” Ước mong rằng bạn cũng có được cảm nghiệm như ngài khi bạn sẵn sàng từ bỏ mọi sự để đi theo Đức Ki-tô trên con đường Ngài đã đi.
Sống Lời Chúa: Mỗi ngày làm một hy sinh để tập từ bỏ mình và làm một việc phuc vụ để nên giống Chúa Giê-su và được Ngài làm gia nghiệp.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, xin cho con xác tín rằng: được lời cả thế gian mà mất phần linh hồn thì nào có lợi ích gì. Amen.
Lễ Cung Hiến Đền Đức Bà Cả
Sau khi được xây cất lần đầu tiên theo lệnh của Đức Giáo Hoàng Liberius vào giữa thế kỷ thứ tư, Đền Liberius được Đức Giáo Hoàng Sixtus III cho xây cất lại vào năm 431 một ít lâu sau khi Công Đồng Êphêsô xác định danh xưng của Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa. Sau khi được tái cung hiến cho Mẹ Thiên Chúa, Đền Đức Bà Cả là nhà thờ lớn nhất thế giới để vinh danh Thiên Chúa qua Đức Maria.
Tọa lạc trên một trong bảy ngọn đồi ở Rôma, đền đã trải qua nhiều lần tu bổ mà vẫn giữ được đặc tính của một vương cung thánh đường thời xa xưa. Bên trong vẫn chia làm ba gian được ngăn cách bởi các cột lớn với đường nét trạm trổ thời hoàng đế Constantine. Những tấm khảm từ thế kỷ thứ năm vẫn còn hiển hiện trên các bức tường là chứng tích cho sự cổ kính của đền.
Đền Đức Bà Cả là một trong bốn thánh đường ở Rôma nổi tiếng là các thánh đường chính được xây cất để kính nhớ các trung tâm đầu tiên của Giáo Hội. Đền Thánh Gioan Latêranô tượng trưng cho ngai toà Thánh Phêrô, Toà Rôma; Đền Thánh Phaolô Ngoại Thành, Toà Alexandria, nghe nói do Thánh Máccô đứng đầu; Đền Thánh Phêrô, Tòa Constantinople; và Đền Đức Bà Cả, Tòa Antiôkia, là nơi người ta cho rằng Đức Maria sống ở đây lâu nhất.
Một truyền thuyết có từ trước năm 1000, bây giờ không còn giá trị, đã khiến ngày lễ này có một tên khác: Đức Bà Sương Tuyết. Theo truyền thuyết, một vợ chồng quý tộc người Rôma hứa dâng tặng tài sản kếch sù cho Đức Maria. Để xác nhận điều ấy, ngài làm phép lạ tuyết đổ giữa mùa hè, và bảo họ xây một đền thờ ở chỗ ấy. Vào ngày 5 tháng Tám hàng năm, truyền thuyết này thường được cử hành bằng cách thả hoa hồng trắng như tuyết rơi từ vòm đền thờ xuống đất.
Lời Bàn
Cuộc tranh luận thần học về bản tính của Đức Kitô, vừa là Chúa vừa là người, đạt đến cực điểm trong đầu thế kỷ thứ năm, thời Constantinople. Đức Athanasius, giáo sĩ thuộc quyền Giám Mục Nestorius, phản đối danh xưng Theotokos, "Mẹ Thiên Chúa," ngài cả quyết rằng Đức Trinh Nữ chỉ là mẹ của Đức Giêsu về phương diện nhân tính. Đức Giám Mục Nestorius đồng ý và ra lệnh rằng, từ nay về sau trong giáo phận của ngài, Đức Maria được gọi là "Mẹ Đức Kitô". Dân chúng thành Constantinople chính thức nổi dậy phản đối sắc lệnh của đức giám mục. Khi Công Đồng Êphêsô bác bỏ quyết định của Đức Nestorius, người tín hữu đã tuốn ra đường phố, phấn khởi hô to, "Theotokos! Theotokos!"
Lời Trích
"Ngay từ thời tiên khởi, Đức Trinh Nữ đã được vinh danh với tước hiệu Mẹ Thiên Chúa, và các tín hữu đã cầu khẩn và ẩn náu dưới sự che chở của ngài trong lời cầu nguyện khi họ gặp gian nan khốn khó. Vì vậy, sau Công Đồng Êphêsô, Dân Chúa đã gia tăng lòng sùng kính Đức Maria cách lạ lùng, trong sự kính mến, trong sự cầu khẩn và noi gương..." (Hiến Chế Tín Lý về Giáo Hội, 66).
Tha Nhân Không Là Hỏa Ngục
Có một chàng thanh niên khao khát trở thành một thánh nhân. Chàng xin vào một dòng tu.
Sau cùng, không còn chịu nổi đời sống tập thể nữa, chàng nghĩ có thể tìm thấy sự yên tĩnh trong sa mạc. Thế là chàng đã lên đường tìm đến một nơi hoang vu vắng vẻ để cắm lều sống đời ẩn sĩ. Mà thật thế, chàng đã tìm lại được sự thanh thản trong tâm hồn...
Tuy nhiên, sự bình an trong cô quạnh ấy không kéo dài được. Ma quỷ đã kéo đến và chúng đã gây xáo trộn trong căn lều xinh xắn của chàng. Không còn giữ được bình tĩnh, chàng đã nổi tam bành và đạp đổ tất cả...
Sau cơn giận dữ, trở lại trạng thái bình thường, chàng mới hồi tâm suy nghĩ: Tôi đã bỏ lại tu viện các anh em của tôi, nhưng tôi lại mang chính tôi vào sa mạc. Không phải anh em tôi là căn nguyên của đau khổ của tôi, nhưng tính tình của tôi mới là đầu mối của mọi đổ vỡ...
Chúng ta được sinh ra trong một gia đình, chúng ta được mời gọi để sống trong xã hội.
Tất cả mọi căn nguyên chính của thất bại và thành công đều nằm trong ta.