Tín điều:
Vào
ngày 01/11/1950, tại quảng trường thánh Phêrô tại Rôma, trước mặt các hồng y, hàng trăm ngàn giám
mục, linh mục, tu sĩ nam nữ, và trên 700.000 giáo dân từ năm châu tụ tập về
Rôma để được nghe và nhìn tận mắt vị đại diện Chúa Kitô ở trần gian, ĐGH Piô
XII với ơn vô ngộ, đã công bố cho toàn thể Giáo Hội tín điều Đức Maria Hồn Xác Về Trời với lời
nguyện đầu lễ như sau:
Lạy
Chúa, Chúa đã đoái thương nhìn đến tôi tớ khiêm nhường của Chúa là Đức Trinh Nữ Maria, và ban ân huệ
tuyệt vời là cho Người làm Mẹ của Con Một Chúa Nhập Thể, và hôm nay còn ân
thưởng cho người vinh phúc vô song. Phần chúng con đã được Chúa thương cứu
chuộc, xin Chúa nhận lời Đức Trinh
Nữ cầu thay nguyện giúp, cho chúng con cũng được hưởng vinh quang trên trời.
Để
được về trời với Mẹ, nơi Đức Maria đang hiển trị, chúng ta can đảm nhìn vào
cuộc sống trần gian hiện tại, với những đau khổ và mau qua của nó.
Có
câu chuyện kể rằng:
Xưa có người tử tội vượt ngục, bị vua sai quân đuổi bắt.
Người ấy đem hết sức lực ra để chạy thoát thân, đến khi sức cùng lực kiệt thì
rơi xuống một vực sâu. May thay, anh ta vớ được một sợi dây leo ven bờ vực thẳm
và bám chặt vào đó.
Bấy giờ, nhìn lên miệng vực là quan quân đuổi bắt đang
vây kín. Nhìn xuống bên dưới thì ôi thôi, một con rắn độc đang ngóc đầu thè
lưỡi nhìn lên, chỉ chực đớp lấy anh.
Kinh khiếp quá, người ấy nhắm mắt lại không dám nhìn nữa.
Nhưng rồi anh ta nghe có tiếng động sột soạt và sợi dây leo bỗng rung lên nhè
nhẹ. Mở mắt ra, anh ta hãi hùng nhìn thấy ở nơi dây leo mọc ra từ bờ vực thẳm
có hai con chuột – một trắng, một đen – đang từ từ gặm đứt dần sợi dây.
Mệt mỏi, đói khát và sợ hãi đến mức không sao tả xiết,
anh ta cầm chắc cái chết đã gần hề, không còn chút hy vọng gì nữa.
Bỗng dưng có một con chim lớn tha một cái tổ ong từ đâu
bay đến đáp xuống cành cây bên trên bờ vực. Từ trong tổ ong, có những giọt mật
rỉ ra và rơi xuống, lại rơi đúng vào miệng con người tội nghiệp từ bên dưới
đang ngẩng mặt nhìn lên.
Cảm nhận được vị ngọt lịm của những giọt mật ít oi, người
ấy trong phút chốc bỗng quên đi tất cả những mối đe dọa quanh mình, cảm thấy
trong lòng dâng lên một nỗi khóai lạc vô biên, tưởng như trong cuộc đời này
không còn một sự sung sướng nào có thể hơn thế nữa.[1]
Qua câu chuyện chúng ta rút ra được những điển sau đây:
1. Mỗi ngày chúng ta đang tiến dần tới cái chết.
Trong cuộc sống, những khổ đau và hiểm nguy tràn ngập
quanh ta thật ra cũng không kém gì người tử tù đang chạy trốn trong câu chuyện.
Không ai trong chúng ta có thể đảm bảo chắc chắn là mình có thể được sống bình
yên vô sự đến lúc nào. Ngay cả mạng sống này của ta cũng hết sức mong manh, có
thể chấm dứt bất cứ lúc nào mà không cần phải có dấu hiệu báo trước. Và thậm
chí nếu may mắn chúng ta có được một đời sống an toàn không gặp gì bất trắc, thì
than ôi, hai con “chuột thời gian” là ngày và đêm vẫn liên tục gặm nhấm, rút
ngắn dần đời sống của ta. Mỗi một ngày qua đi thì điều chắc chắn nhất mà mỗi
chúng ta luôn có thể biết được là: ta đang tiến đến gần hơn với cái chết.
2. Đời là bể khổ, là thung lũng đầy nước mắt
Và trên con đường tiến gần đến với cái chết, quanh ta
luôn tràn ngập những khổ đau không sao tránh được. Những nỗi khổ như những con
sóng lớn như sinh ra, bệnh tật, già yếu là bản án chung cho tất cả mọi người,
không một ai có thể thoát khỏi được! Trong thực tế còn có vô số những con sóng
nhỏ luôn nhấp nhô trên mặt bể và có thể gây khổ cho mỗi chúng ta bất cứ lúc nào
như phải chia lìa với những người mình thương hoặc phải tiếp xúc thường xuyên
với người mà ta không ưa thích.
Rồi khi chúng ta mong muốn, khao khát một điều gì mà
không đạt được, chúng ta cũng không thể tránh khỏi rơi vào tâm trạng đau khổ.
Tất cả những nỗi khổ ấy, với từng mức độ khác nhau, ngày
đêm thay nhau dằn vặt, hành hạ chúng ta, làm cho cuộc sống không một lúc nào thực
sự được an vui, thanh thản.
Một cuộc sống đầy dẫy những đau khổ như thế sẽ giúp chúng
ta bớt đắm chìm trong những thú vui trần gian mà hướng lòng về trời, quê hương
đích thực của chúng ta.
Quả thật, nếu bình tâm xét lại, chúng ta thấy rằng những
vui thú trần gian thật mong manh và ngắn ngủi làm sao. Có khác nào những giọt
mật ít ỏi rơi vào miệng người tử tội. Và vì thế, sự mê đắm của chúng ta tất yếu
chỉ mang lại những khổ đau ngày càng chồng chất lên cuộc sống.
Có
nhận thức đúng về bản chất khổ đau và mau qua của đời sống như vậy,
chúng
ta mới có thể dễ hướng lòng về trời,
để
rồi như với lời nguyện đầu lễ hôm nay,
Chúng
ta một lần nữa, xin Chúa nhận lời Đức Trinh
Nữ cầu thay nguyện giúp, cho chúng ta cũng được hưởng vinh quang trên trời với Người. Amen.