THỨ BẢY SAU CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN
14 Ra khỏi đó, nhóm Pha-ri-sêu bàn bạc để tìm cách giết Đức Giê-su.15 Biết vậy, Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó. Dân chúng theo Người đông đảo và Người chữa lành hết.16Người còn cấm họ không được tiết lộ Người là ai.17 Như thế là để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a đã nói:18 "Đây là người Tôi Trung Ta đã tuyển chọn, đây là người Ta yêu dấu: Ta hài lòng về Người. Ta cho Thần Khí Ta ngự trên Người. Người sẽ loan báo công lý trước muôn dân.19 Người sẽ không cãi vã, không kêu to, chẳng ai nghe thấy Người lên tiếng giữa phố phường.20 Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi, cho đến khi Người đưa công lý đến toàn thắng,21 và muôn dân đặt niềm hy vọng nơi danh Người.
SUY NIỆM
Trong đoạn Tin Mừng, thánh sử Matthiêu có ghi lại lời tiên tri: “Cây sậy bị giập Chúa không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét Chúa cũng không nỡ tắt đi”, để diễn tả tình yêu và lòng thương xót của Chúa. Chúa luôn lấy tình thương và sự tha thứ đối xử với mọi người, nhất là những người tội lỗi. Chúa kiên nhẫn chờ đợi họ quay về với Chúa, để họ làm lại cuộc đời mình. Chúa hy vọng bằng tình yêu và cảm thông, thì “cây sậy kia dù có bị giập thì một ngày nào đó nó sẽ chỗi dậy, đầy tràn sức sống; cũng như tim đèn leo lét kia rồi đến lúc nào đó rực sáng lên”. Rồi bằng trái tim rộng mở, Chúa sẵn sàng tha thứ và đón nhận tất cả, chỉ mong con người nhận ra và đặt hy vọng nơi Danh Chúa.
Với một trái tim hiền lành, bao dung, Chúa Giêsu luôn dùng tình thương và sự tha thứ cư xử với kẻ dữ, với những người thù ghét mình. Chúng ta là những môn đệ của Chúa, là những người không chỉ mang danh Kitô hữu, mà còn là hình ảnh của Đấng tình yêu và giàu lòng thương xót, nhất là chúng ta còn là con của Chúa, chúng ta sống ra sao?
Người ta vẫn thường hay nói: “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”. Thế nhưng, nhìn lại mình, thật lòng chúng ta đã giống Chúa được bao nhiêu? Chúng ta thật sự có ánh mắt cảm thông, có lòng bao dung đối với mọi người chưa? “Cây sậy bị giập Chúa không nỡ bẻ gãy, tim đèn leo lét Chúa không nỡ tắt đi”, còn chúng ta thế nào?
Chúng ta cùng nhau để Lời Chúa nói với mình; để Lời Chúa đổi mới trái tim, đổi mới suy nghĩ của mình; để mỗi người luôn là hình ảnh trung thực nhất cho tình yêu của Chúa.
Xin Chúa ban cho chúng ta một trái tim luôn rộng mở để yêu thương, một đôi tay đủ rộng để chờ đón và che chở những ai cần đến mình với tinh thần của Chúa, một đôi chân luôn bước theo Chúa trong tinh thần phục vụ. Xin cho cuộc đời của mỗi người luôn là một bài ca tán dương tình yêu Chúa, để cuộc đời chúng ta nên như khí cụ tình yêu của Chúa giữa lòng đời ngày hôm nay. Amen.
GKGĐ Giáo Phận Phú Cường
“Muôn dân đặt niềm hy vọng nơi danh Người”(Mt 12, 14-21)
Trước đó, vào ngày sa-bát, Đức Giê-su chữa lành người bại tay trong Hội Đường (c. 9-13) ; và chính vì chuyện này mà, như câu đầu tiên của bài Tin Mừng hôm nay kể lại, nhóm Pha-ri-sêu tìm cách loại trừ Người : « Ra khỏi đó, nhóm Pha-ri-sêu bàn bạc để tìm cách giết Đức Giê-su » (c. 14).
1. “Anh giơ tay ra !” (Mt 12, 13)
Đức Giê-su chữa người bại tay vào ngày sa-bát (c. 9-13). Ngày sa-bát là trung tâm của Mười Điều Răn, và Mười Điều Răn là trung tâm của Lề Luật. Vì thế, luật sa-bát tượng trưng cho Lề Luật. Đức Giê-su không dời việc chữa lành vào ngày hôm sau và cũng không trình bày lập trường của mình về ngày sa-bát; theo lời kể của thánh sử Mác-cô (Mc 3, 1-6), Ngài đáp lại sự im lặng bằng cái nhìn giận dữ, Ngài đau khổ (thương cảm) vì con tim bệnh tật của họ, và Ngài thực hiện quyền năng chữa lành người bệnh bằng Lời Sự Sống, chứ không phải bằng việc làm, vốn bị cấm trong ngày sa-bát. Lời giảng của Ngài về ngày sa-bát không phải là một giáo huấn lí thuyết, nhưng là hành động, hành động chữa lành. Hành động trong thinh lặng này loan báo sự thinh lặng của cuộc Thương Khó.
Hành động của Đức Giêsu làm rõ ước ao sự sống của Ngài đối với người bệnh. Ước ao trao ban sự sống vô hạn, nhưng lại được biểu lộ trong một hành vi hữu hạn. Khi làm thế, Ngài làm lộ ra ước ao sự chết đang hiện diện trước mặt Ngài, bởi vì Ngài không vi phạm luật sa-bát, khi chữa bệnh bằng lời; do đó, lề luật không còn là chỗ ần nấp của họ. Chính những người rình rập Ngài chứng kiến vực thẳm của lựa chọn sự chết mở ra trong lòng họ. Để đáp lại, chứ không chống lại, ở đây Đức Giêsu còn làm hơn cả lời giảng “đừng chống lại kẻ dữ”, Ngài để mình bị chi phối bởi lựa chọn sự chết của kẻ dữ, vì đó là cách duy nhất để thuyết phục nó.
Quyền năng, nơi Đức Giêsu vốn là một với lời của Ngài, được bày tỏ ngang qua một hành vi chữa lành rất giới hạn, nhưng lại nói cho chúng ta quyền năng sự sống vô hạn, nói cho chúng ta lòng ước ao trao ban sự sống Thiên Chúa cho con người. Lời loan báo này được cảm nhận từ xa như là việc hủy bỏ ngày sa-bát, xét như là một giải pháp dành chỗ cho quyết định, nhưng lại có thể chứa chấp lựa chọn hướng tới sự chết. Nếu con tim của những kẻ đối nghịch hướng tới cực điểm như thế, nghĩa là quyết định giết chết, chính là vì đã cảm nhận được nơi hành vi của Đức Giêsu lời loan báo về một ngày sa-bát được đẩy tới cùng đích, nhằm giải phóng hoàn toàn chân lý của ngày sa-bát, đó là ước ao sự sống nơi con người và trao ban sự sống nơi Thiên Chúa.
2. « Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó »
Nhưng, thay vì tranh cãi, phản đối hay dùng sức mạnh để chống lại những người tìm cách làm hại mình, Đức Giê-su lánh đi, nói cách khác, Ngài « băng qua » giữa họ mà đi ; như lời ngôn sứ Isaia loan báo về Người Tôi Trung được Đức Chúa tuyển chọn, Người được Đức Chúa yêu dấu và Đức Chúa hài lòng về Người :
Người sẽ không cãi vã, không kêu to, chẳng ai nghe thấy Người lên tiếng giữa phố phường (c. 19).
Và chính khi Đức Giê-su lánh đi, chính lúc Ngài « băng qua » những người có ý đồ muốn giết chết Ngài, thì dân chúng theo người đông đảo và Người chữa lành hết (c. 15), và cũng như lời ngôn sứ Isaia đã loan báo :
Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi (c. 20).
Những gì mà bài Tin Mừng hôm nay kể lại, loan báo cho chúng ta thật rõ ràng mầu nhiệm Vượt Qua : chính lúc người ta muốn làm hại Đức Giê-su, thì Ngài trờ nên nguồn ban phát ơn chữa lành, Ngài tỏ bày Đức Công Chính đích thật của Thiên Chúa cho con người, như Thánh Phao-lô xác tín một cách rõ ràng và mạnh mẽ :
Thật vậy, mọi người đã phạm tội và bị tước mất vinh quang Thiên Chúa,24 nhưng họ được trở nên công chính do ân huệ Thiên Chúa ban không, nhờ công trình cứu chuộc thực hiện trong Đức Ki-tô Giê-su (Rm 3, 23-24).
3. « Niềm hi vọng nơi Danh Người »
Tuy nhiên, có điều khác biệt tuyệt đối là, trong cuộc Thương Khó, Đức Giê-su không còn băng qua ý muốn giết chết Ngài, nhưng Ngài băng qua chính sự chết. Thực vậy, trong mầu nhiệm Thập Giá, Đức Giê-su để cho Sự Dữ có nơi lòng của con người đi đến cùng, là giết chết Ngài, nhưng Ngài lại mạnh hơn sự chết, Ngài chiến thắng sự chết, Ngài vượt qua sự chết để đi vào sự sống mới, sự sống Phục Sinh, và trở thành Nguồn Ơn Cứu Độ cho muôn người. Đó chính là sự toàn thắng của Đức Công Chính thần linh mà ngôn sứ Isaia đã loan báo :
Cho đến khi Người đưa công lý đến toàn thắng,và muôn dân đặt niềm hy vọng nơi danh Người (c. 20-21)
Chúng ta được mời gọi chiêm ngắm và cảm nếm Đức Công Chính đích thật của Thiên Chúa, được bày tỏ cho chúng nơi ngôi vị của Đức Ki-tô, và nhất là nơi ngôi vị của Ngài trong mầu nhiệm Vượt Qua mà chúng ta cử hành mỗi ngày trong Thánh Lễ :
- Đó chính là Đức Công Chính của Tình yêu, vì Thiên Chúa là Tình Yêu và chỉ là Tình Yêu và những gì thuộc về Tình Yêu mà thôi.
- Đó là Đức Công Chính của lòng thương xót, thay vì xét xử và luận phạt.
- Đó là Đức Công Chính của ánh sáng và sự sống, mạnh hơn bóng tối và sự chết có ở nơi lòng chúng ta và ở giữa chúng ta.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Lộc, S.J.