Hãy Ăn Năn Sám Hối (Ga 1,6-8.19-28)
Dân Do Thái
đã trông chờ, cho đến ngày hôm nay vẫn còn đang trông chờ Đấng Mêsia.
Họ trông
mong Đấng Mêsia đến sẽ mang hòa bình cho cả thế giới, chính vì thế họ mong đợi
một vị tướng lãnh vô địch, sẽ cầm đầu quân đội quốc gia Do Thái đi chinh phục
cả thế giới để đem hòa bình cho mọi dân tộc. Chính vì thế khi Gioan xuất hiện,
người Do Thái cho là Đấng Messia đã đến, nhưng Gioan trả lời: Tôi không phải là
Đấng Messia, tôi chỉ là tiếng kêu trong sa mạc chuẩn bị cho Đấng Messia đến.
Vậy ông lấy
quyền gì mà làm Phép Rửa?
Ông trả
lời: “Về phần tôi, tôi làm Phép Rửa bằng nước, nhưng có một Đấng ở giữa các
ngươi mà các ngươi không nhận biết, tôi không đáng cởi dây giày cho Ngài”.
Quả thật
Gioan đã đến Sông Giođan làm Phép Rửa và kêu gọi sám hối. Đây là điều kiện để
lãnh nhận ơn Cứu Độ. Nhưng tinh thần sám hối đích thực thì luôn phải được thể
hiện thành hành động, nghĩa là nó phải dẫn đến sự cải thiện, sửa chữa, chừa
cải...Việc sám hối và tu sửa phải được thực hiện không chỉ nơi cá nhân mà trong
Giáo Hội và xã hội nữa.
- Nơi cá
nhân: cá nhân nào cũng đều có những tật xấu, khuyết điểm, kiêu căng, tham lam,
đố kỵ, ghen hgét, lười biếng, hèn nhát...
- Trong
Giáo Hội và xã hội: Giáo Hội hay xã hội nào cũng đều có bất công, những cơ chế
phát sinh bất công, những luật lệ phi lý, những lạm dụng quyền bính, những hủ
tục, những tệ nạn...tất cả đều làm cho con người trong tập thể đau khổ,
trì trệ, không phát triển.
Hiện nay,
trong đời sống tâm linh, rất nhiều Kitô hữu chỉ nghĩ tới việc nên thánh cá
nhân, sự cứu rỗi cá nhân, mà quên đi chiều kích Giáo Hội và xã hội của ơn Cứu
Rỗi và sự nên thánh. Họ quan niệm việc nên thánh hay cứu rỗi của họ có thể thực
hiện một mình, độc lập với những người chung quanh...Nghĩa là họ có thể nên
thánh, được cứu rỗi mà không cần nghĩ gì đến xã hội và Giáo Hội, bất chấp đến
những bất công, trì trệ hay những thành quả tốt đẹp của Giáo Hội và xã hội. Họ
cho rằng họ có thể nên thánh và được cứu rỗi mà không cần nghĩ đến những người
chung quanh xem họ có nhu cầu gì, đau khổ hay hạnh phúc ra sao.
Thiết tưởng tinh thần cốt yếu của Kitô giáo là tình yêu, một tình yêu trải rộng đến mọi người không phân biệt bạn thù, giầu nghèo, giai cấp...Tiêu chuẩn cuối cùng để Thiên Chúa xét đoán sự công chính của mỗi người là tình yêu họ dành cho tha nhân (Mt 25,31-46). Nên sự sám hối cũng như sự tu sửa của người Kitô hữu để đón Chúa đến phải nhắm đến tình yêu, sự quan tâm của mình đối với tha nhân, đối với xã hội, quê hương, đất nước và toàn thể nhân loại.
Thiết tưởng tinh thần cốt yếu của Kitô giáo là tình yêu, một tình yêu trải rộng đến mọi người không phân biệt bạn thù, giầu nghèo, giai cấp...Tiêu chuẩn cuối cùng để Thiên Chúa xét đoán sự công chính của mỗi người là tình yêu họ dành cho tha nhân (Mt 25,31-46). Nên sự sám hối cũng như sự tu sửa của người Kitô hữu để đón Chúa đến phải nhắm đến tình yêu, sự quan tâm của mình đối với tha nhân, đối với xã hội, quê hương, đất nước và toàn thể nhân loại.
Trong chiều
hướng đó, Lời Chúa hôm nay "Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối
cho thẳng để Người đi. Mọi thung lũng, phải lấp cho đầy, mọi núi đồi, phải bạt
cho thấp, khúc quanh co, phải uốn cho ngay, đường lồi lõm, phải san cho
phẳng" cần phải được hiểu không chỉ áp dụng cho bản thân mỗi cá nhân mà
còn cho cả Giáo Hội và xã hội nữa.
Tuy nhiên,
thực hiện việc Sám Hối không phải dễ, cũng như không phải làm một lần là xong
như câu chuyện " một nữ giang
hồ trở thành một vị thánh".
Angiêla
là con gái của một gia đình quí
phái ở thị trấn Phôlnhô nước Ý, lại sống giữa bầu không khí xa hoa và ảnh hưởng
xấu xa nơi bạn bè, Angiêla (1248-1309) đã sớm trở nên một thiếu nữ trụy lạc.
Sau khi lập gia đình, Angiêla vốn có tâm hòn nhạy cảm, ham khoái lạc, nên vẫn
thích cuộc đời giang hồ nay đây mai đó.
Vào một ngày trong năm
1285, đang trên con đường gió bụi, Angiêla gặp cơn giông tố, chị hoảng sợ chạy
vào một nhà thờ gần đó để kêu cầu Chúa ngự trong Thánh Thể giúp đỡ. Angiêla xin
cha xứ ở đây giải tội cho chị, nhưng chị đã không xưng hết tội nặng, lại liều
mình chịu Mình Thánh Chúa.
Hành động này đã làm tâm
hồn chị xao xuyến, lương tâm cắn rứt đêm ngày không yên. Nhưng chị không ngã
lòng nản chí, chị tha thiết cầu nguyện xin Chúa ban cho mình được gặp một linh
mục giải tội khôn ngoan, thánh thiện để hoàn toàn tuân theo lời chỉ dẫn của
ngài.
Sống trong tâm trạng lo
âu, băn khoăn xao xuyến, nhưng chị vẫn tin tưởng vào Chúa, Ngài sẽ giúp chị
vượt qua con đường gian nan này.
Rồi một đêm kia dưới ánh
trăng dịu dàng, Angiêla nâng hồn lên khẩn cầu thánh Phanxicô Assisi giúp đỡ.
Thánh nhân đã hiện ra với chị và nói:
- Nếu con xin cha sớm,
thì cha đã cứu con, nhưng cha sẽ nài xin Chúa nhận lời con.
Sáng hôm sau, khi cảnh vật còn chìm trong giấc ngủ, Angiêla đã
thức dậy thật sớm để đi lễ ở nhà thờ thánh Phanxicô Assisi, và xin Chúa cho chị
được gặp linh mục để xưng tội. Khi trở về, chị ghé vào nhà thờ thánh Fêlixianô
để viếng Thánh Thể. Ở đây, Angiêla đã gặp một cha dòng Phanxicô và chị đã xưng
hết các tội đã phạm. Sau bao ngày ưu tư lo lắng, lương tâm ray rứt, giờ đây chị
đã tìm lại được sự bình an đích thực trong tâm hồn.
Sau khi xưng tội rước lễ, Angiêla quyết xâv dựng cuộc đời mới,
cuộc đời suy niệm sự đau khổ của Chúa Giêsu, khấn giữ mình trong sạch và khó
nghèo.
Chị đem quần áo tốt đẹp phân phát cho người nghèo. Và để được kết
hợp mật thiết với Chúa hơn, chị còn muốn bán hết gia tài làm phúc cho người
nghèo rồi đi ăn xin. Nhưng vâng lời cha linh hướng, chị không bán nhà cửa, mà
chỉ sống đời trần thế, suy niệm cuộc khổ nạn của Chúa, và làm phúc cho người
nghèo khó.
Năm 1291, Angiêla vào dòng ba Phan Sinh, chị sung sướng tuân giữ
luật dòng, chị thường xuyên đi thăm viếng các bệnh nhân, phân phát những của đã
xin được cho người nghèo, rửa tay chân cho họ, và đặc biệt lau chùi tay chân
những người mắc bệnh phong cùi. Chị đã làm như thế suốt cuộc đời của chị.
Năm 1693, Đức Giáo Hoàng Innôxentê phong chị Angiêla lên bậc Chân
Phước. Từ một người tội lỗi, Chân Phước Angiêla đã biết lấy tình yêu nồng nhiệt
để bù lại những lỗi lầm quá khứ. Hành động đó là bài học muôn đời cho những con
người tội lỗi biết ăn năn sám hối.
Amen.