Chủ Nhật, 24 tháng 12, 2017

5 Phút cho Lời Chúa ngày 24/12/2017

Filled under:

SỐNG LỜI XIN VÂNG
Bấy giờ bà Ma-ri-a nói: “Vâng, tôi đây là nữ tì của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói.” (Lc 1,38)
Suy niệm: Chắc chắn một điều là Đức Ma-ri-a không hiểu “việc đó sẽ xảy ra như thế nào” vì thiên sứ Gáp-ri-en không trả lời thẳng cho câu hỏi của Đức Ma-ri-a. Thiên sứ chỉ nói đây là ý định của Thiên Chúa, là chương trình cứu độ nhân loại của Ngài. Chỉ cần có thế, Mẹ đã không ngần ngại thưa xin vâng khi thiên sứ truyền tin. Mẹ sống hoàn toàn cho tiếng xin vângấy trong sự tín thác, đặt trọn cuộc đời mình dưới sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần. Khởi đi từ làng quê Na-da-rét cho đến đỉnh đồi Gôn-gô-tha, hiệp thông với Con yêu dấu từ thuở ấu thơ đến khi bị treo trên cây thập giá, Mẹ đã diễn tả lời xin vâng ấy theo dọc chiều dài cuộc đời của con mình. Mẹ vui lòng đón nhận mọi biến cố vui-buồn-sướng-khổ theo thánh ý Thiên Chúa. Mẹ trở nên mẫu gương cho tất cả chúng ta tiếp tục thưa xin vâng trong bí tích Thánh tẩy.
Mời Bạn: Khi lãnh nhận bí tích Thánh Tẩy, chúng ta đã ba lần hứa từ bỏ ma quỷ và ba lần tuyên xưng đức tin vào Thiên Chúa. Mời bạn tiếp tục lặp lại mỗi ngày trong suốt cuộc đời của mình.
Chia sẻ kinh nghiệm bạn sống tiếng xin vâng cả trong lúc thành công và thất bại.
Sống Lời Chúa: Dành thời gian mỗi ngày để cầu nguyện và tìm hiểu ý Chúa muốn bạn làm gì trong một ngày sống.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, đêm nay chúng con sẽ mừng kính Con Chúa xuống thế để thực hiện công trình cứu chuộc vĩ đại của Chúa qua tiếng xin vâng đơn sơ của Mẹ Ma-ri-a. Xin cho chúng con biết sống đơn sơ như Mẹ để Chúa thể hiện quyền năng diệu kỳ của ChúaAmen.

THÁNH NỮ CRISPINA
THÀNH TAGO, TỬ ĐẠO

Thánh nữ Crispina là một bà quý tộc người thành Tago đã chịu tử đạo vào năm thứ IX đời Hoàng đế Điôclêtianô. Tuy ở địa vị quyền quý và là mẹ một gia đình, nhưng bà đã can đảm xưng đạo một cách anh dũng lạ thường; bà thà bỏ mất những cái đó, và thà chết còn hơn mất đức tin. Đức tính can đảm anh hùng của người thực đáng nêu cao cho đám quần thoa chiêm ngắm.
Với Anuliô bấy giờ ngồi ghế chánh án, những lời tuyên xưng đức tin của thánh nữ quả là một bài học rõ ràng vì chân lý đức tin mà Chúa Thánh Thần đã nói qua miệng người. Sau đây là bản văn ghi lại cuộc tra khảo và những lời người đối đáp. Pháp đình hôm ấy đông nghịt những người, vì tò mò muốn xem xử án bà quý tộc. Tổng đốc Anuliô bệ vệ ngồi trên cao chờ kết án. Viên lục sự cất tiếng trình với tổng đốc: "Crispina thành Tago đã dám khinh sắc lệnh của Hoàng đế và thần minh quốc gia, vậy thưa tổng đốc, nó có phải ra hầu toà không?" Tổng đốc truyền: "Dẫn nó vào!" Bà Crispina bình tĩnh bước vào hầu toà.
Anuliô hỏi: Mày đã đọc lệnh nhà nước chưa ?
- Crispina đáp: Thưa lệnh truyền làm gì?
- Anuliô: Truyền phải tế thần minh quốc gia để Hoàng đế trường thọ và cho quốc thái dân an. Đó là tôn ý của các chúa Điôclêtianô và Maximianộ..
- Crispina thưa: Tôi không hề tế bao giờ, mà nếu tôi có tế thì chỉ tế một Thiên Chúa chân thật và Con của Người là
Chúa Giêsu Kitô, Chúa chúng tôi; Người đã xuống thế chịu đau khổ và chết vì chúng tôi.
- Quan tổng đốc bảo: Bỏ cái dị đoan đó đi và hãy cúi đầu trước các thần minh Rôma.
- Ngày nào tôi cũng thờ lạy Thiên Chúa phép tắc vô cùng, ngoài ra tôi không biết thần nào khác.
- Quan tổng đốc: Thị này kiêu căng và xấc láo! Rồi pháp luật sẽ nghiêm khắc trừng trị mi, mi sẽ hết tự đắc.
- Quan muốn làm gì thì mặc ý, phần tôi, tôi vui mừng chịu khổ vì tín ngưỡng của tôi.
- Anuliô nói: Không bỏ những sai lầm ấy đi, mà còn tôn kính các vị thần đáng thờ của quốc gia thì không có gì ngu ngốc hơn.
- Tôi chỉ tôn thờ Thiên Chúa hằng sống chân thật và ngày nào tôi cũng thờ lạy Ngài. Ngài là Vua tôi, tôi không biết vua nào khác.
- Quan tổng đốc: Tao nhắc lại lệnh nhà vua một lần nữa, hãy tuân đi.
- Tôi tuân phục Đức Giêsu Kitô, Vua của tôi.
- Anuliô: Nếu mày bất tuân lệnh nhà vua, tao sẽ lấy đầu mày.
- Không ai ép được tôi tế ma quỷ. Tôi sẽ tế Vua đã dựng nên trời đất biển, và các vật ở trên trời dưới đất và trong biển cả mênh mông.
- Anuliô: Thế các thần đây đều vô giá trị cả sao? Mày phải thờ nếu muốn sống...
- Đạo gì mà tra tấn hành hung và áp bức những kẻ không muốn theo. Đạo kỳ lạ thật.
- Anuliô: Mày hãy câm đi! Tao bảo cho mày biết nếu mày muốn làm công dân Rôma thì vào ngay đình, cúi đầu kính bái
chư thần minh và dâng hương trước mặt các vị.
- Từ bé tôi không làm thế bao giờ, tôi không biết cách tế thần như các ông. Bao lâu còn sống tôi sẽ không làm như thế.
- Anuliô: Nếu mày muốn khỏi bị pháp luật trừng trị thì cứ làm đi.
- Ông đe tôi cũng không khiếp. Hình khổ của ông không đáng kể; nhưng nếu tôi cả dám phạm thánh thì Thiên Chúa của tôi đang ở trên trời sẽ bỏ tôi, và ngày phán xét Người sẽ xua đuổi tôi.
- Anuliô: Tuân lệnh Hoàng đế mà lại phạm thánh sao ?
- Các thần không làm nên trời đất thì hãy chết đi. Tôi chỉ tế Thiên Chúa hằng hữu. Chỉ có Ngài là Thiên Chúa thật, chúng tôi phải kính sợ. Chính Ngài đã tạo dựng ra biển cả mênh mông cũng như những đồng cỏ xanh rờn. Loài người do tay Người dựng nên, làm gì được tôi!
- Anuliô: Mày hãy cho tôn giáo Rôma là tôn giáo của Hoàng đế, các vị đại tướng cũng phải khâm phục, mà chính ta đây cũng theo đạo ấy.
- Tôi đã nói đi nói lại mãi với ông rằng: Tôi sẵn sàng chịu các hình khổ ông muốn. Nhưng tôi không làm cho linh hồn tôi ra ô uế bởi cúi mình thờ lạy các tượng gỗ do tay người ta tạo ra.
- Anuliô: Mày nói phạm thượng, đó không phải là cách cho khỏi chết đâu.
- Quan tổng đốc đọc lệnh cho lục sự: Hãy làm cho nó ô nhục. Cạo trọc đầu cho nó phải xấu hổ.
- Xin quan toà cho các tượng thần nói được thì tôi tin; không phải vì để cứu linh hồn tôi thì làm gì tôi phải xuất đầu lộ diện trước mặt ông như thế này.
- Anuliô: Mày muốn sống hay muốn chết một cách đau đớn như bè lũ của mày. Nếu mày không chịu tôn thờ các thần minh của quốc gia, thì tao sẽ truyền lấy đầu mày.
- Nếu được danh dự ấy thì tôi sẽ cám ơn Thiên Chúa tôi thờ. Tôi vui lòng chết vì Ngài. Đó là điều tôi mơ ước trên hết. Không đời nào tôi thờ các thần câm điếc vô hồn của các ông.
- Anuliô: Thật mày nói thế phải không? Có hẳn mày cứ cố chấp với cái ngu ngốc như thế mãi phải không?
- Thiên Chúa tôi thờ có tự đời đời. Người đã dựng nên tôi và đã cứu chuộc tôi. Người ở với tôi để nâng đỡ tôi, thêm sức cho tôi tớ của Người trong cơn gian nguy. Nhờ ơn Người, tôi sẽ không thờ dị đoan.
- Anuliô: Cứ nghe con mẹ có đạo này nói phạm đến tôn giáo mãi à? Đọc biên bản tao nghe.
Đọc các giấy tờ xong quan tổng đốc lên án: "Thị Crispina cố chấp theo đàng lầm không chịu tế các thần. Nó sẽ bị chém đầu chiếu theo luật của Hoàng đế. Đó là lệnh ta truyền".
- Tôi đội ơn Thiên Chúa vì Ngài dùng cách ấy để tôi thoát tay ông. Tạ ơn Chúa.
Bà Crispina từ từ quỳ xuống, tay làm dấu, đầu hơi nghiêng, cặp mắt còn cố mở to hướng lên trời như muốn xin ơn Chúa giúp đỡ. Sau một hồi chiêng âm vang, một nhát gươm sắc đã kết thúc đời bà giữa một chiều tà đang ngả bóng như muốn đến rước linh hồn lên cõi hoan lạc đời đời.


Cặp Kính Lão

Tại một viện dưỡng lão nọ, ai ai cũng cảm thấy vui, vì ngày Giáng Sinh sắp đến. Lễ Giáng Sinh không những là lễ của nhận quà, mà còn là của tặng quà nữạ Cho nên, dù không dư dả, các lão ông lão bà cũng cặm cụi suốt ngày để chuẩn bị một món quà gửi tặng cho thân nhân, người quen.
Duy chỉ có một bà lão xem chừng như dửng dưng trước những rộn rịp xung quanh. Bà ngồi trong một góc nhà, gặm nhấm từng nỗi cô đơn của mình. Bà không còn một người thân nào trên trần gian này. Kỳ thực, bà còn một người con trai, nhưng người con ấy kể như đã chết với bà. Từ lâu, anh đã bị giam trong một trại khổ sai chung thân.
Dù vậy, đối với trái tim của một người mẹ, một đứa con, cho dù có đốn mạt đến đâu, vẫn là một người con. Cũng như những lão ông lão bà khác, người đàn bà đáng thương cũng đã có ý nghĩ gửi một món quà cho đứa con bạc phước của mình. Nhưng bà không có một đồng xu dính túị Tất cả tài sản của bà chỉ là cặp kính lão còn đeo trên mắt... Người đàn bà ước ao được gửi cho người con của mình một gói thuốc lá. Một gói thuốc không là bao, nhưng gói trọn tình thương mà bà vẫn dành cho anh.
Bà đi trao đổi với các cụ già, nhưng không ai có gì để trao tặng bà. Cuối cùng, có một ông lão còn một gói thuốc lá, loại thuốc mà có lẽ con trai bà ưa thích. Nhưng trong viện dưỡng lão này, dường như ai cũng sống theo nguyên tắc "có qua có lại". Lão ông chỉ trao cho bà gói thuốc với điều kiện bà cũng trao tặng cho ông một món quà nào đó.
Người đàn bà đành lấy cặp kính khỏi đôi mắt và trao cho ông lãọ Gương mặt người đàn ông sáng rỡ lên vì ông đã có thể đọc được tỏ tường. Cuộc trao đổi chấm dứt. Người đàn bà gói bao thuốc lá lại thành một món quà Giáng Sinh quý giá để gửi tặng cho con.
Trở lại góc phòng của mình, người đàn bà làm một cử chỉ máy móc: bà đưa tay lên mắt để để sửa lại cặp kính lãọ Nhưng cặp kính không còn nữạ Dù vậy, người đàn bà cảm thấy vui hơn bao giờ hết: bởi vì người con trai của bà nơi trại khổ sai sẽ vui vì nhận được quà Giáng Sinh, bởi vì lão ông trong viện dưỡng lão sẽ đọc được báo trong những ngày Giáng Sinh.
Quà tặng chỉ có ý nghĩa khi nó là biểu tượng của người tặng. Người tặng quà không chỉ gửi đi một cánh thiệp, một cái áo, một chiếc bánh, một món đồ chơi, mà gói ghém tất cả tình cảm, sự biết ơn, lòng ngưỡng mộ, tâm tình thương mến của mình. Một cách nào đó, khi tặng quà, chúng ta muốn trao tặng chính bản thân mình.
Do đó, sự trao tặng nào cũng là một mất mát: mất mát một chút tiền của, mất mát một ít thì giờ. Sự mất mát càng lớn, thì quà tặng càng có giá trị. Bà cụ trong viện dưỡng lão trên đây quả thực đã mất mát nhiều: bà đã mất đi một phần ánh sáng của mình. Nhưng bù lại, niềm vui của người con và niềm vui của người đồng viện của bà sẽ lớn hơn. Mất đi một chút ánh sáng để cho người khác được thấy, chấp nhận một chút đau khổ để cho người khác được vui, thua thiệt một phần để cho người khác được cười: đó là tất cả ý nghĩa của sự tặng quà đích thực.
Nhưng đó cũng là niềm vui đích thực, bởi vì niềm vui của người chính là niềm vui của tạ Mục đích của quà tặng là làm cho người khác được vuị Do đó, niềm vui của người khác phải là quà tặng đích thực mang lại niềm vui cho ta.
Ðó chính là nghịch lý của Kitô Giáo chúng tạ Càng trao ban, càng mất mát, chúng ta càng được nhận lãnh.
Chúng ta sẽ khám phá được nghịch lý ấy trong những ngày mừng lễ Giáng Sinh. Niềm vui của Thiên Chúa, Vinh Danh của Ngài, quà tặng cao cả nhất mà Ngài đã trao tặng cho chúng ta: đó là Người Con Một của Ngàị Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài.
Chúng ta đón nhận qùa tặng của Thiên Chúa với tất cả cảm mến tri ân. Nhưng mùa Giáng Sinh không chỉ là mùa của nhận quà, mà còn là mùa của tặng quà nữạ Chúng ta hãy dâng tặng Thiên Chúa tất cả con người của chúng ta.