Thứ Bảy, 29 tháng 4, 2017

Những bông hoa trước giông bảo cuộc đời

Filled under:

“ Ta không chọn nơi mình sinh ra
Nhưng ta được chọn cách mình sẽ sống”
Cuộc sống chẳng bao giờ dễ dàng với mỗi chúng ta và chẳng bao giờ có con đường nào dẫn tới hạnh phúc mà không trải qua những gian lao thử thách và chẳng có con đường nào trải đầy hoa hồng cho chúng ta sải bước đi. Sống là một hành trình dài và rộng ở đó luôn có hạnh phúc, niềm vui và cũng có những bất hạnh, éo le, những đau khổ mang lại. Và những khổ đau, éo le đó đã vô tình chà xát lên cuộc đời của bao người, đeo đẳng cuộc đời họ như sự an bài định mệnh của số phận.
Họ sẽ đầu hàng trước số phận? Họ sẽ để cuộc đời mình ngụp lặn trong bống tối của sự bế tắc, tuyệt vọng? Không họ đã đứng lên bằng ý chí và nghị lực, vượt lên số phận để thay đổi chính số phận của mình, họ đã viết lên sự diệu kì trong trang sử cuộc đời mình. Và họ được mệnh danh “ Những người không chịu thua trước số phận”.Quả vậy, để đạt được thành công với người bình thường đã là quá khó, huống gì là những người số phận đã an bài cho họ sinh ra đã không có tay, người không có chân, có mắt……thì điều đó chông gai gấp hàng vạn lần. Khi bản thân rơi vào lòng sâu của sự nghiệt ngã số phận, chúng ta sẽ hiểu được rằng ý chí vươn lên không gục ngã là cách duy nhất giúp chúng vươn lên và sống tốt trong cuộc sống này.
Trước hết chúng ta phải hiểu thế nào là “không gục ngã”?
Khi gặp khó khăn, còn người chúng ta thường phân vân giữa hai lựa chọn. Một là chùn bước hoặc loay hoay tìm lối thoát, hai là dấn bước với tất cả ý chí và sức mạnh, không gục ngã để đương đầu với thử thách. Không có khó khăn nào dễ đánh gục con người hơn tinh thần nhưng tinh thần rồi cũng như một khó khăn mà bạn cần phải vượt qua. Nó giống như một viên đá vô hình vô tình chúng ta vấp phải rồi gục ngã, và rồi chẳng ai giúp được chúng ta ngoài bản thân. Lúc này, chúng ta với vết thương đau nhưng vẫn gồng mình đứng dậy và bước tiếp, đó gọi là ‘’không gục ngã’’.
Tôi từng biết, từng nghe và biết đến những con người đến từ những vùng đất khác nhau, ẩn sau họ là những câu chuyện cuộc đời . Bất hạnh có, đau khổ có, bế tắc, tàn tật có,,,,, nhưng họ lại có một điểm chung đáng quý : là dù rằng cuộc đời có nhấn chìm họ dưới đáy kiệt cùng của vực sâu thì với bản năng con người cùng ý chí vươn lên, không gục ngã vẫn thôi thúc họ tiếp tục bước tiếp.
Có lẽ cái tên Nguyễn Ngọc Ký rất đỗi thân thuộc với chúng ta và đã trở thành biểu tượng của lòng quyết tâm và sự kiên trì. Thầy Ký bị bại liệt cả hai tay khi mới bốn tuổi. Không được may mắn như bao bạn khác, thầy chỉ dám đứng bên cửa sổ nghe lõm cô giáo giảng bài. Cô giáo thương tình quá nên cho thầy Ký vào lớp và bắt đầu những chuỗi ngày luyện tập gian khổ: luyện viết bằng chân. Có những lúc đôi chân co quắp lại, đau điếng vì bị chuột rút, những ngón chân sưng phồng lên nhưng vẫn phải kẹp chặt mẩu bút,… Tất cả những điều đó vẫn không làm thầy chùn bước và rồi cuộc sống đã mỉm cười với thầy. Cuối cùng, thầy đạt được giải Vở sạch chữ đẹp của trường, rồi của quận. Thật đáng nể! Nhờ chính đôi chân và lòng quyết tâm, thầy Ký  trở thành nhà giáo ưu tú. Không những thế, thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký còn sáng tác những chín đầu sách văn học. Mỗi ngày sống và làm việc, thầy giáo Ký đã dùng đôi chân thay đôi tay với bao nhọc nhằn, gian khó, từng bước viết lên huyền thoại cuộc đời mình
Xung quanh chúng ta còn rất rất nhiều tấm gương biết vươn lên số phận như cô gái “xương thủy tinh” Nguyễn Phương Anh tại cuộc thi Tìm kiếm tài năng Việt Nam (Vietnam’s got talent 2011), cô gái xương thủy tinh Nguyễn Phương Anh đã bất ngờ lọt vào vòng chung kết và được đông đảo mọi người biết tới. Dù không đoạt giải nhưng hình ảnh cô gái có thân hình nhỏ bé với nghị lực phi thường đã khiến nhiều khán giả thán phục. Và còn nhiều nhiều nữa những tấm gương đẹp như thế. Họ bất hạnh vì bệnh tật, tai nạn hay bẩm sinh. Không ít người trong số họ đã buông xuôi, tuyệt vọng. Với họ áp lực tâm lý bị tật nguyền là rất lớn. Đó là những mặc cảm, tự ti về khiếm khuyết trên cơ thể mình, là những gánh nặng mà họ đem đến cho gia đình và xã hội. Tuy nhiên,. họ phấn đấu, nỗ lực hết mình để chứng tỏ bản lĩnh bởi họ không muốn sống quỵ lụy, yếu đuối và phụ thuộc vào người khác. Từ gánh nặng của xã hội, họ gắng sức phấn đấu, trở thành những công dân có ích, xóa đi những rào cản giữa người bình thường và người khuyết tật. rằng: “Chúng ta chỉ thực sự thất bại khi chúng ta từ bỏ mọi cố gắng”. Những thành công mà họ đạt được không dễ dàng, mà ẩn chứa trong đó là bao mồ hôi, nước mắt, bao khó khăn, tủi cực,… Điều đó càng khiến mỗi người chúng ta thêm khâm phục họ, những tấm gương sáng ngời của những mảnh đời bất hạnh đã giúp chúng ta soi lại chính mình. Cuộc sống đối với một số người là muôn vàn gian lao, thử thách. Ngược lại, đối với một số người khác, cuộc sống như tấm thảm nhung êm ái trải đầy hoa hồng.
Biết bao nhiêu tấm gương của những người rất bình thường đã trở nên vĩ nhân. Biết bao nhiêu người kén nay mắn đã vững bước trên đường đời. Biết bao nhiêu nạn nhân của tai ương, bệnh hoạn….đã vượt qua nghịch cảnh và sống vui,,,,,,Biết bao nhiêu người khuyết tật, trẻ thiểu năng đã ghi được những chiến tích trên nhiều lĩnh vực vực khác nhau nhờ ý chí và nghị lực vươn lên của bản thân.Nick Vujicic từng chia sẽ “ Tôi sự hiểu khác biệt về sự khác biệt về hình thể chỉ trở thành trở ngại nếu như tôi cho phép nó như vậy. Có một số việc tôi không nên làm, nhưng tôi khiến bản thân mình và người khác ngạc nhiên bằng cách tìm ra những cách khá khéo léo để vượt qua thử thách”.
  Chúng ta chính là những con người may mắn ấy. Chúng ta còn được sống giữa vòng tay ấm áp, yêu thương của gia đình. Hơn nữa, khác hẳn họ, chúng ta được sinh ra và lớn lên giữa thời bình, không thiếu thốn về kinh tế. Nhưng thật sự chúng ta đã biết quý trọng cuộc sống này hay chưa? Thật đáng tiếc nếu chúng ta sống quá an phận, tự để mình chìm vào quên lãng giữa xã hội ngày nay. Có phải chúng ta vẫn học qua loa, đối phó mà không bận tâm rằng ngay lúc ấy có biết bao cô cậu bé đứng bên cửa sổ lớp học, thèm được nghe cô giáo giảng bài. Qua những tấm gương vượt qua số phận, chúng ta chợt cảm thấy mình quá bé nhỏ, tầm thường. Chúng ta học tập ở họ không chỉ ở lòng kiên trì, nhẫn nại, say mê học tập mà còn ở lối sống lạc quan, yêu đời.Những tấm gương, những huyền thoại về những con người bất hạnh nhưng phi thường đã gieo trong tim ta niềm tin yêu cuộc sống. Lặng lẽ như nụ chồi từ bóng tối vươn ra ánh sáng, họ đã vượt lên chính mình để có một ngày mai tươi sáng hơn. 


Điểm tựa là … đôi khi!

Các bạn ạ, trong cuộc sống sẽ có lúc niềm tin điểm tựa có thể bị lung lay bị sụp đổ, nhưng đừng bao giờ để mình độc bước trên hành trình này, và đôi khi… điểm tựa thực sự cần:
Cần một điểm tựa để mỗi lúc tâm hồn ta trống rỗng, chênh vênh trên đường đời để ta tựa vào tìm về cho mình cảm giác của sự bình yên an toàn.
Cần một điểm tựa để cùng nhau đi qua những gió mưa giông bão của cuộc đời, để biết rằng mình không lẻ loi cô độc trên bước hành trình.
Cần một điểm tựa để cho ta niềm tin và sức mạnh, để biết rằng có một bờ vai 1 bàn tay luôn đưa ra và cùng ta đi qua trùng khơi cuộc đời.
Cần một điểm tựa để vượt qua những bon chen, nghiệt ngã, những xô bồ của cuộc sống ngày hôm nay.
Cần một điểm tựa để những đêm cô đơn cùng nhau thức trắng trò chuyện tâm sự quên đi những muộn phiền, ngủ quên trên sự đời nhiều nhọc nhằn lo toan ngoài kia
Điểm tựa đang ở đâu
Đôi khi! …ta không biết rằng, điểm tựa cho cuộc sống lại là những người ở gần ta, những người thân thương luôn bên ta, những người mang lại niềm vui, hạnh phúc nhỏ cho cuộc sống của mình.
Đôi khi!… ta mải miết đi tìm cho mình một điểm tựa mà vô tình lãng quên đi những con người luôn âm thầm dõi theo, những người bạn luôn bên cạnh mình, những bờ vai vô hình tốt nhất cho ta tựa vào.
Chẳng biết mai sau thế nào, nhưng bây giờ bạn chính là điểm tựa của tôi, tuổi trẻ của chúng ta ĐẸP hơn khi được cùng nhau đồng hành, tôi biết rằng, bạn vẫn đang mải miết đi tìm cho mình một điểm tựa, nhưng bạn ah, quay đầu lại đi: tôi vẫn đang chờ bạn đấy, điểm tựa của bạn không xa đâu nó ở ngay cạnh bạn, chỉ là bạn vô tình không nhận ra mà thôi.
Bạn có biết!
Cuộc sống vốn vội vã, và có những ngày tháng cứ chảy trôi đi như vậy, những con người vô tình chạm vào nhau và xa nhau, những mối quan hệ cũ, người quen – người lạ cũng chỉ là ranh giới nhạt nhoà. Những người đã từng thề hẹn, yêu quý trọn đời, đã từng ôm lấy nhau nghẹn ngào trong giờ phút chia xa cũng mất tích trong biển người mênh mông. Điểm tựa đó nó cũng nằm trong quy luật sinh-ly mà thôi.
Cái quan trọng là trong những giây phút hiện tại, trong số những người đang cùng bạn bước đi, bạn có tìm cho mình được một điểm tựa hay không mà thôi.
Thật ra đến một độ tuổi nào đó, một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, chúng ta thèm một cảm giác bình yên để tựa vào, xua đi những mệt nhọc, những áp lực, khổ đau trong cuộc sống.
Và đôi lúc, chúng ta cũng hoài niệm, cũng thương nhớ về cái thời mơ mộng ngày xưa, nhưng thực tế, chẳng còn đủ mạnh mẽ, chẳng còn đủ can đảm, và cũng chẳng còn đủ chút điên khùng, chút phá cách, chút nổi loạn… để làm mới lại cuộc sống của ta hiện tại, rồi chúng ta hoài niệm những con người xưa cũ và tự hỏi, nếu ngày đó ta điên hơn một chút, ta nổi loạn hơn một chút hay ta tung hoành hơn một chút thì tốt biết mấy, nếu ngày xưa mình dành cho bạn ấy nhiều thời gian hơn, quan tâm nhau hơn thì bây giờ không phải tiếc nuối.
Cái gọi là hạnh phúc lâu bền chỉ là một đời yên ổn, lúc khó khăn có người đưa tay ra nắm lấy, lúc mệt mỏi có người để tựa vào, bình bình đạm đạm mà đi qua năm tháng dài rộng… và có lẽ những người bạn ở bên ta trong giây phút hiện tại này mới có thể đem lại cho ta một điểm tựa như vậy.
Những tháng ngày thanh xuân hoa niên đẹp nhất của cuộc đời, những con người chúng ta không sống vì nhau, sống cho nhau, không trân trọng quý giá những người bên mình, mãi cho đến sau này cũng sẽ chỉ là hoài niệm trong tiếc nuối mà thôi.
Và đôi khi điểm tựa cũng có thể là hạnh phúc, hãy trân trọng và níu giữ lấy nhé!
Q.Phong