VATICAN. Trong buổi đọc kinh Truyền Tin với gần 20 ngàn tín hữu trưa ngày 8-12-2016, ĐTC Phanxicô kêu gọi các tín hữu hoàn toàn tuân phục thánh ý Chúa.
Trong bài huấn dụ trước khi đọc kinh Truyền Tin, ĐTC đã quảng diễn những ý tưởng chính trong hai bài đọc của ngày lễ: trước hết là đoạn sách Sáng Thế nói về thái độ bất tuân phục của con người đối với Thiên Chúa, thích theo ý riêng hơn là tuân theo ý Chúa. Tiếp đến là đoạn Tin Mừng nói về lời thưa “Xin Vâng” của Mẹ Maria, qua đó Thiên Chúa đã nhập thể làm người, chia sẻ hoàn toàn thân phận của phàm nhân ngoại trừ tội lỗi.
ĐTC nói: ”Đức Maria đã đáp lại đề nghị của Thiên Chúa và thưa với sứ thần ”Này tôi là tôi tớ Chúa” (v.38). Mẹ không nói: “Lần này tôi sẽ thi hành ý Chúa, tôi sẵn sàng, rồi sẽ tính sau..”. Lời thưa 'xin vâng' của Mẹ hoàn toàn, vô điều kiện... Đó là lời xin vâng quan trọng nhất trong lịch sử, lời xin vâng khiêm tốn lật đổ lời phủ nhận kiêu hãnh thời nguyên thủy, lời xin vang chữa lành sự bất tuân phục, lời xin vâng sẵn sàng đảo ngược sự ích kỷ của tội lỗi”.
ĐTC nhận xét rằng: ”mỗi người chúng ta cũng có một lịch sử cứu độ với những vâng phục và bất tuân đối với Thiên Chúa. Nhưng nhiều khi chúng ta là những chuyên gia về sự vâng phục nửa chừng: chúng ta giỏi làm bộ không hiểu rõ điều Chúa muốn và điều mà lương tâm nhắc nhở chúng ta. Chúng ta cũng tinh ranh, không thưa ”không” thẳng thừng với Chúa, nhưng chúng ta nói: ”Con không có thể”, ”hôm nay không được, thôi để ngày mai!! ngày mai con sẽ làm điều thiện, sẽ cầu nguyện.. Nhưng làm như thế là chúng ta khép cửa đối với điều thiện và sự ác lợi dụng thái độ như thế của chúng ta”.
ĐTC nhấn mạnh rằng mỗi lời thưa xin vâng đối với Thiên Chúa sinh ra những lịch sử cứu độ cho chúng ta và cho tha nhân. Trong hành trình mùa vọng này, Thiên Chúa muốn viếng thăm chúng ta và chờ đợi lời thưa xin vâng của chúng ta, qua đó chúng ta nói với Chúa: ”Con tin nơi Chúa, con hy vọng nơi Chúa, con yêu mến Chúa; xin ý muốn thiện hảo của Chúa được thể hiện nơi con”.
Sau khi đọc kinh truyền tin và ban phép lành cho các tín hữu, ĐTC chào thăm nhiều phái đoàn hành hương và loan báo chương trình hoạt động ban chiều của ngài: ngài đến cầu nguyện và đặt vòng hoa tại tượng đài Đức Mẹ Vô nhiễm ở quảng trường Tây Ban Nha. ĐTC mời gọi các tín hữu hiệp với ngài trong cử chỉ này để biểu lộ lòng sùng mộ con thảo đối với Mẹ Thiên Quốc.
Tượng đài Đức Mẹ Vô Nhiễm trước trụ sở Bộ truyền giáo được Đức Chân phước Giáo Hoàng Piô 9 khánh thành ngày 8-9 năm 1857, tức là 3 năm sau khi tuyên bố tín điều Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội. Cột cao 11,81 mét trên đó có tượng Đức Mẹ đầu đội triều thiên 12 ngôi sao.
Trước đó vào ban sáng, nhiều hội đoàn và tổ chức cũng đã đến kính viếng và đặt vòng hoa tại chân cột tượng Đức Mẹ (SD 8-12-2016)
(G. Trần Đức Anh OP, RadioVaticana 08.12.2016)
Sự cứng nhắc và tinh thần thế gian là thảm họa cho các linh mục
Các linh mục là những người làm trung gian cho tình yêu Thiên Chúa, chứ không làm trung gian cho những bận tâm của riêng mình. Đức Thánh Cha chia sẻ như thế trong thánh lễ sáng nay tại nhà nguyện Marta. Ngài tập trung vào những cám dỗ gây nguy hiểm cho đời phục vụ của các linh mục.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nói về những người luôn bất mãn. Ngày nay có những Kitô hữu cũng thế, họ không bao giờ thỏa mãn, không hiểu được những gì Chúa dạy, không hiểu được mặc khải của Tin Mừng. Cũng thế, có nhiều linh mục không bao giờ thỏa mãn, mà luôn đi tìm những dự án mới, vì lòng các vị ấy ở xa đường lối của Chúa Giêsu. Do đó, các vị than phiền và sống cách khổ sở.
Các linh mục làm trung gian cho tình yêu Thiên Chúa
Chúa Giêsu làm trung gian giữa Thiên Chúa và con người. Chúng ta phải đi theo con đường của Đấng trung gian là Chúa Giêsu. Trong đời thường, có những người làm trung gian, đó là họ làm một nghề và nhận lại thù lao cho nghề ấy. Nhưng ở đây, người trung gian có nghĩa hoàn toàn khác.
Vị trung gian cần hy sinh chính bản thân mình để có thể nối kết con người với Đấng ban sự sống. Cái giá phải trả chính là toàn cuộc sống, là cả mạng sống, với tất cả sự cực nhọc, với công việc phục vụ và rất nhiều thứ khác. Đây chính là trường hợp của các linh mục coi xứ. Các vị sống như thế, để có thể kết nối với đoàn chiên, kết nối với người dân, và để dẫn đưa họ đến với Chúa Giêsu. Khi làm Đấng trung gian, Chúa Giêsu hoàn toàn trút bỏ chính mình, hoàn toàn khiêm nhường đến độ trở ra như không. Thư của thánh Phaolô gửi giáo đoàn Philipphê (2:7-8) nói rất rõ về điều này: “Người đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang… Người lại còn hạ mình, vâng lời đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự”. Đây chính là con đường của Chúa, con đường của hy sinh và khiêm nhường đến tận cùng, của việc tự vét cạn chính mình, tự làm rỗng chính mình, tự hóa ra không.
Sự cứng nhắc dẫn đến việc xa lánh người dân
Một linh mục đích thực, là người trung gian và rất gần gũi với dân chúng. Vị linh mục ấy không làm việc để rồi được nhận lại cái gì đó theo kiểu một quan chức.
Thế nhưng, có những vị trung gian thích đi dạo quanh để được người ta nhìn thấy và tán thưởng. Để làm cho mình trở thành quan trọng, vị linh mục ấy đi theo con đường của cứng nhắc và xa lánh người dân. Vị ấy không biết đến nỗi khổ của con người. Vị ấy đánh mất những gì đã được hấp thụ nơi gia đình, nơi cha mẹ, nơi ông bà và anh chị em… Khi cứng nhắc như thế, các vị ấy chất gánh nặng lên người dân mà trong khi mình chẳng làm gì. Các vị nói với dân Chúa rằng: không thể thế này, không thể thế kia… Có nhiều người dân muốn tìm một chút an ủi, một chút hiểu biết, thế mà bị gạt đi.
Vị linh mục tốt cười vui với trẻ thơ
Khi xét mình, người linh mục có thể tự hỏi: Hôm nay tôi là một người trung gian của Chúa hay tôi chỉ là một quan chức? Tôi có sống phục vụ tha nhân không? Một vị linh mục tốt, thì có khả năng quan tâm, có khả năng vui chơi và mỉm cười với trẻ thơ… Vị ấy biết cách để gần gũi những gì là bé nhỏ, với những con người bé nhỏ. Có những vị luôn buồn rầu với vẻ mặt nghiêm trọng và sa sầm nét mặt, nhưng nếu là người trung gian của Chúa, vị linh mục tốt sẽ có những nụ cười, có sự thân thiện, sự thấu hiểu và lòng cảm thông.
Có ba vị thánh là mẫu gương cho đời linh mục. Thứ nhất, thánh Policarpo giữ vững ơn gọi và đi lên giàn để chịu thiêu sống. Khi lửa cháy lên, các tín hữu xung quanh ngửi thấy mùi bánh mì. Ngài đã kết thúc cuộc đời của người trung gian của Chúa và trở thành “bánh cho các tín hữu”. Thứ hai, thánh Phanxicô Xaviê chết đang khi tuổi còn trẻ. Ngài chết trên bãi biển trong khi vẫn hướng về Trung Hoa, nơi ngài ao ước đi tới. Thứ ba, thánh Phaolô Tre Fontane bị lính bắt và giải đi ngay từ sáng sớm. Ngài biết rằng có một số người trong cộng đoàn Kitô hữu đã phản bội. Ngài đã hiến dâng chính mạng sống mình như của lễ hy sinh lên Thiên Chúa. Đó là ba mẫu gương mà chúng ta tìm thấy về cuộc đời của một linh mục. Đó là cái kết của người linh mục, của vị trung gian của Thiên Chúa, cái kết trên thập giá.
(Tứ Quyết SJ, RadioVaticana 09.12.2016)