Ngước mắt lên cao, ngắm trời và nhìn trăng sao, nhìn mây trắng bay lững lờ, nhìn từng đàn chim bay lượn trên không trung. Ôi thật tuyệt diệu, một bức tranh sống động, an lành hạnh phúc.
Ngước nhìn chung quanh, nào những ngọn núi hùng vĩ, những thác nước đổ từ núi cao chảy xuống biển hồ, xa xa dưới chân núi, bên những cánh đồng cỏ mọc xanh tươi với những đàn nai, những đàn cừu, đàn dê, đàn lợn, gà, vịt chạy tung tăng hay đi tìm lương thực. Lại một cảnh thiên nhiên làm ấm áp lòng người.
Ngước xuống thâm sâu, thấy biển cả rộng bao la, nhìn những tôm, cá bơi từng đàn, những cặp thiên nga bình thản thả mình trôi theo dòng nước. Ôi huyền diệu thay công trình sáng tạo của Thiên Chúa. “Thiên Chúa thấy mọi sự Ngài làm ra qủa là rất tốt đẹp” ( St 1,25 ).
Nhìn lại con người mình, chúng ta cũng do Thiên Chúa tạo thành. Thiên Chúa tạo dựng con người theo hình ảnh Ngài. “Con người là hình ảnh Thiên Chúa” (St 1,24). ”Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp” ( St 1,25 ).
Là hình ảnh của Thiên Chúa nên con người mang phẩm giá đặc biệt, vượt trên vạn vật, đến nỗi tác giả Thánh Vịnh phải kêu lên: “Ngắm tầng trời tay Chúa sáng tạo, Muôn trăng sao Chúa đã an bài, thì con người là chi, mà Chúa cần nhớ đến, Phàm nhân là gì mà Chúa phải bận tâm? Chúa cho con người chẳng thua kém thần linh là mấy, ban vinh quang danh dự làm mũ triều thiên, cho làm chủ công trình tay Chúa sáng tạo, đặt muôn loài muôn sự dưới chân” (Tv 8,4-7).
Là hình ảnh của Thiên Chúa, con người có khả năng đặc biệt, khả năng nhận biết và yêu mến, nhờ đó con người có thể đáp trả tiếng gọi của Thiên Chúa và bước vào giao ước yêu thương với Ngài.
Là hình ảnh của Thiên Chúa nên con người là đỉnh cao của tạo thành và Thiên Chúa đã tạo dựng mọi sự là cho con người “Trời và đất, biển khơi và mọi tạo vật là để cho con người”. Nhưng đồng thời, con người không thể quên rằng mình được tạo nên để phụng sự, yêu mến Thiên Chúa, và phải hiến dâng tất cả tạo vật cho Ngài. Con người có vị trí ưu việt trong công trình sáng tạo và được tham dự vào đời sống thân mật với Thiên Chúa. Đó chính là những ân huệ khởi đầu mà Thiên Chúa giầu lòng yêu thương ban tặng cho con người.
Là hình ảnh của Thiên Chúa, con người duy nhất có xác hồn giúp người Kitô hữu ý thức bản chất và vận mạng cao cả của mình, để biết ngẩng đầu lên và hướng lòng đến những sự trên trời.
Phát triển kinh tế và những tiện nghi vật chất là điều cần thiết và hữu ích, nhưng chúng ta cũng dễ bị cám dỗ để quên mất rằng “Nhân linh ư vạn vật” và mang trong lòng những khát vọng vô biên, được mời gọi tới một cuộc sống cao cả hơn . Vì thế, phải hướng đến việc phát triển con người toàn diện, chứ không chỉ về thân xác và vật chất mà thôi.
Con người là hình ảnh của Thiên Chúa. Phẩm giá cao quý ấy được bộc lộ trọn vẹn nơi Ðức Giêsu, Ðấng Thiên Chúa làm người, và đã tự đồng hóa mình với những người nghèo khổ, hèn mọn nhất. Chính vì thế, con người trở thành con đường của Hội Thánh, và người Kitô hữu phải biết trân trọng con người, những con người cụ thể ta gặp trong cuộc sống, dù là trẻ thơ hay già cả, giàu có hay nghèo hèn, mạnh khỏe hay yếu đau, bạn hay thù… vì tất cả đều là hình ảnh của Thiên Chúa, và Ðức Giêsu đang hiện diện trong họ (x. Mt 25,40).
Lạy Chúa con cảm tạ Chúa đã sinh ra con làm người và ban cho chúng con làm chủ tể muôn loài cùng với thiên nhiên để chúng con luôn chiêm ngắm các kỳ công do Chúa tác thành. Con xin mượn lời thánh vịnh này để tôn vinh ca tụng Ngài. Xin Chúa hướng dẫn đường đi nẻo bước của con, để con luôn là người con ngoan của Chúa.
”Lạy Chúa, Ngài dò xét con và Ngài biết rõ, biết cả khi con đứng con ngồi. Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu suốt từ xa, đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét, mọi nẻo đường con đi, Ngài quen thuộc cả. Miệng lưỡi con chưa thốt nên lời, thì lạy Chúa, Ngài đã am tường hết. Ngài bao bọc con cả sau lẫn trước, bàn tay của Ngài, Ngài đặt lên con. Kỳ diệu thay, trí thức siêu phàm, quá cao vời, con chẳng sao vươn tới! Đi mãi đâu cho thoát thần trí Ngài, lẩn nơi nào cho khuất được Thánh Nhan? Con có lên trời, Chúa đang ngự đó, nằm dưới âm ty, vẫn gặp thấy Ngài. Dù chấp cánh bay từ phía hừng đông xuất hiện, đến ở nơi chân trời góc biển phương tây, tại đó cũng tay Ngài đưa dẫn, cánh tay hùng mạnh giữ lấy con. Con tự nhủ: ”Ước gì bóng tối bao phủ tôi và ánh sáng quanh tôi thành đêm tối!”. Nhưng đối với Ngài, tối tăm chẳng có chi mù mịt, và đêm đen sáng tỏ như ban ngày, bóng tối và ánh sáng cũng như nhau. Tạng phủ con, chính Ngài đã cấu tạo, dệt tấm hình hài trong dạ mẫu thân con. Tạ ơn Chúa đã dựng nên con cách lạ lùng, công trình Ngài xiết bao kỳ diệu!” (Tv 139(138) 1-14).
Ngước nhìn chung quanh, nào những ngọn núi hùng vĩ, những thác nước đổ từ núi cao chảy xuống biển hồ, xa xa dưới chân núi, bên những cánh đồng cỏ mọc xanh tươi với những đàn nai, những đàn cừu, đàn dê, đàn lợn, gà, vịt chạy tung tăng hay đi tìm lương thực. Lại một cảnh thiên nhiên làm ấm áp lòng người.
Ngước xuống thâm sâu, thấy biển cả rộng bao la, nhìn những tôm, cá bơi từng đàn, những cặp thiên nga bình thản thả mình trôi theo dòng nước. Ôi huyền diệu thay công trình sáng tạo của Thiên Chúa. “Thiên Chúa thấy mọi sự Ngài làm ra qủa là rất tốt đẹp” ( St 1,25 ).
Nhìn lại con người mình, chúng ta cũng do Thiên Chúa tạo thành. Thiên Chúa tạo dựng con người theo hình ảnh Ngài. “Con người là hình ảnh Thiên Chúa” (St 1,24). ”Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp” ( St 1,25 ).
Là hình ảnh của Thiên Chúa nên con người mang phẩm giá đặc biệt, vượt trên vạn vật, đến nỗi tác giả Thánh Vịnh phải kêu lên: “Ngắm tầng trời tay Chúa sáng tạo, Muôn trăng sao Chúa đã an bài, thì con người là chi, mà Chúa cần nhớ đến, Phàm nhân là gì mà Chúa phải bận tâm? Chúa cho con người chẳng thua kém thần linh là mấy, ban vinh quang danh dự làm mũ triều thiên, cho làm chủ công trình tay Chúa sáng tạo, đặt muôn loài muôn sự dưới chân” (Tv 8,4-7).
Là hình ảnh của Thiên Chúa, con người có khả năng đặc biệt, khả năng nhận biết và yêu mến, nhờ đó con người có thể đáp trả tiếng gọi của Thiên Chúa và bước vào giao ước yêu thương với Ngài.
Là hình ảnh của Thiên Chúa nên con người là đỉnh cao của tạo thành và Thiên Chúa đã tạo dựng mọi sự là cho con người “Trời và đất, biển khơi và mọi tạo vật là để cho con người”. Nhưng đồng thời, con người không thể quên rằng mình được tạo nên để phụng sự, yêu mến Thiên Chúa, và phải hiến dâng tất cả tạo vật cho Ngài. Con người có vị trí ưu việt trong công trình sáng tạo và được tham dự vào đời sống thân mật với Thiên Chúa. Đó chính là những ân huệ khởi đầu mà Thiên Chúa giầu lòng yêu thương ban tặng cho con người.
Là hình ảnh của Thiên Chúa, con người duy nhất có xác hồn giúp người Kitô hữu ý thức bản chất và vận mạng cao cả của mình, để biết ngẩng đầu lên và hướng lòng đến những sự trên trời.
Phát triển kinh tế và những tiện nghi vật chất là điều cần thiết và hữu ích, nhưng chúng ta cũng dễ bị cám dỗ để quên mất rằng “Nhân linh ư vạn vật” và mang trong lòng những khát vọng vô biên, được mời gọi tới một cuộc sống cao cả hơn . Vì thế, phải hướng đến việc phát triển con người toàn diện, chứ không chỉ về thân xác và vật chất mà thôi.
Con người là hình ảnh của Thiên Chúa. Phẩm giá cao quý ấy được bộc lộ trọn vẹn nơi Ðức Giêsu, Ðấng Thiên Chúa làm người, và đã tự đồng hóa mình với những người nghèo khổ, hèn mọn nhất. Chính vì thế, con người trở thành con đường của Hội Thánh, và người Kitô hữu phải biết trân trọng con người, những con người cụ thể ta gặp trong cuộc sống, dù là trẻ thơ hay già cả, giàu có hay nghèo hèn, mạnh khỏe hay yếu đau, bạn hay thù… vì tất cả đều là hình ảnh của Thiên Chúa, và Ðức Giêsu đang hiện diện trong họ (x. Mt 25,40).
Lạy Chúa con cảm tạ Chúa đã sinh ra con làm người và ban cho chúng con làm chủ tể muôn loài cùng với thiên nhiên để chúng con luôn chiêm ngắm các kỳ công do Chúa tác thành. Con xin mượn lời thánh vịnh này để tôn vinh ca tụng Ngài. Xin Chúa hướng dẫn đường đi nẻo bước của con, để con luôn là người con ngoan của Chúa.
”Lạy Chúa, Ngài dò xét con và Ngài biết rõ, biết cả khi con đứng con ngồi. Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu suốt từ xa, đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét, mọi nẻo đường con đi, Ngài quen thuộc cả. Miệng lưỡi con chưa thốt nên lời, thì lạy Chúa, Ngài đã am tường hết. Ngài bao bọc con cả sau lẫn trước, bàn tay của Ngài, Ngài đặt lên con. Kỳ diệu thay, trí thức siêu phàm, quá cao vời, con chẳng sao vươn tới! Đi mãi đâu cho thoát thần trí Ngài, lẩn nơi nào cho khuất được Thánh Nhan? Con có lên trời, Chúa đang ngự đó, nằm dưới âm ty, vẫn gặp thấy Ngài. Dù chấp cánh bay từ phía hừng đông xuất hiện, đến ở nơi chân trời góc biển phương tây, tại đó cũng tay Ngài đưa dẫn, cánh tay hùng mạnh giữ lấy con. Con tự nhủ: ”Ước gì bóng tối bao phủ tôi và ánh sáng quanh tôi thành đêm tối!”. Nhưng đối với Ngài, tối tăm chẳng có chi mù mịt, và đêm đen sáng tỏ như ban ngày, bóng tối và ánh sáng cũng như nhau. Tạng phủ con, chính Ngài đã cấu tạo, dệt tấm hình hài trong dạ mẫu thân con. Tạ ơn Chúa đã dựng nên con cách lạ lùng, công trình Ngài xiết bao kỳ diệu!” (Tv 139(138) 1-14).
Giuse Nguyễn Văn Thảo
(Lớp thần học căn bản cho Giáo Dân ở Đan Mạch)