Thứ Ba, 1 tháng 10, 2019

SUY NIỆM HẰNG NGÀY - NGÀY 1/10/2019

Filled under:

LỜI CHÚA: Mt 18, 1-4

Khi ấy, các môn đệ đến bên Chúa Giêsu mà hỏi rằng: "Thưa Thầy, ai là kẻ lớn nhất trong Nước Trời?"
Chúa Giêsu gọi một trẻ nhỏ lại, đặt nó giữa các ông mà phán rằng: "Thật, Thầy bảo các con: nếu các con không hoá nên như trẻ nhỏ, các con sẽ không được vào Nước Trời. Vậy ai hạ mình xuống như trẻ này, người ấy là kẻ lớn nhất trong Nước Trời".

SUY NIỆM 1

 Những Dòng Khôn Ngoan từ Thánh Nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu
(http://dongcatminh.org)
Gần đến lễ mừng kính thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu, xin mời mọi người chúng ta cùng lược đọc chút ít tâm sự và chọn lựa từ “ái nữ của Hội Thánh”. Đây thực sự là những tâm sự hết sức khôn ngoan từ chị thánh.
Têrêsa vào đan viện Cát Minh lúc tuổi đời chỉ mới mười lăm, và đã qua đời chín năm sau đó vào ngày 30 tháng 9 năm 1897. Chị hoàn toàn không được thế giới biết đến bên ngoài vòng tròn những người thân trong gia đình và các nữ tu trong đan viện. Tuy thế, cuộc đời của chị đã được biết đến qua tác phẩm Truyện Một Tâm Hồn.
Dưới đây xin được trích đoạn về cách thức vị thánh vĩ đại này đã chọn sống ơn gọi mình ra sao:
“Em đã mở các thư của Thánh Phaolô ra để tìm phương giải cứu. Các chương 12 và 13 của thư thứ nhất gửi tín hữu Côrintô đập ngay vào mắt em. Em đọc thấy rằng không phải mọi người đều là tông đồ, ngôn sứ và tiến sĩ, v.v… rằng Hội Thánh là một thân thể gồm nhiều bộ phận khác nhau và mắt không thể đồng thời là tay. Câu trả lời đã rõ nhưng không làm thỏa mãn các ước vọng của em, nó không mang lại cho em bình an…. Nhưng như thánh Gioan Thánh Giá đã nói, “nhờ cúi xuống tận đáy thẳm hư vô của mình, em vươn lên cao mãi cho tới khi em đạt tới mục đích của mình.” Em tiếp tục đọc và gặp được câu này: “Hãy tha thiết tìm kiếm những ơn cao trọng. Và đâytôi xin chỉ cho anh em đường trổi vượt hơn cả.” (1 Cr 12:31). Và thánh Tông Đồ cắt nghĩa tại sao mọi ơn cao trọng nhất đều chẳng là gì cả nếu không có Tình Yêu và Đức Ái là con đường trổi vượt dẫn tới Thiên Chúa một cách chắc chắn. Cuối cùng em đã tìm thấy được sự nghỉ yên.
Khi suy nghĩ về Thân Miình Mầu Nhiệm của Hội Thánh, em không nhận ra mình trong bất cứ bộ phận nào mà thánh Phaolô miêu tả, hay đúng hơn em muốn nhận ra mình trong tất cả các bộ phận… Đức Ái cho em chìa khóa của ơn gọi em. Em hiểu rằng nếu Hội Thánh có một thân thể, gồm các bộ phận khác nhau, không thể thiếu bộ phận cần thiết nhất, cao trong nhất, thì em cũng hiểu rằng Hội Thánh có một Trái Tim, và Trái Tim này chính là Tình Yêu bốc lửa. Em hiểu rằng chỉ có Tình Yêu làm cho các bộ phận của Hội Thánh hoạt động, rằng nếu Tình Yêu ấy tắt đi, thì các Tông Đồ sẽ chẳng còn rao giảng Tin Mừng nữa, các vị Tử Đạo sẽ từ chối đổ máu mình ra… Em hiểu rằng Tình Yêu bao gồm mọi Ơn Gọi, rằng Tình Yêu là tất cả, nó bao trùm mọi thời gian và mọi không gian… tóm lại, Tình Yêu là Vĩnh Cửu!
Thế là trong vui sướng mê mẩn tột độ, em đã la lên: Ôi Giêsu Tình Yêu của em… cuối cùng em đã tìm thấy ơn gọi của em, ơn gọi của em chính là tình yêu!… Trong Trái Tim của Hội Thánh là Mẹ con, con sẽ là Tình Yêu…vì thế con sẽ là tất cả… vì thế giấc mở của con sẽ trở thành hiện thực!… Tại sao em lại nói đến một niềm vui sướng mê mẩn, không, nói thế này không đúng, đúng hơn là sự bình an thanh thản và thư thái của người đi biển khi nhìn thấy ngọn hải đăng sẽ dẫn họ đến bến…. Ôi ngọn Hải Đăng sáng rực của Tình Yêu! Em đã biết làm thế nào để đến được với Người rồi, em đã tìm ra được bí quyết để chiếm đoạt ngọn lửa của Người rồi.
Những hành động vĩ đại không thích hợp với em. Em không thể giảng về Tin Mừng cũng chẳng thể đổ máu mình ra,- nhưng điều có hệ gì? Vì những người anh em của em đã lao nhọc thay em rồi. Phần em, một đứa trẻ, em chỉ ở gần ngai tòa của Thiên Chúa và em yêu mến thay cho những ai đang chiến đấu.
Không có điều chi làm em sợ hãi nữa…. Nếu những áng mây dày đặc che khuất Mặt Trời, và dường như không có gì tồn tại bên ngoài bóng đêm của cuộc đời này, thì thật ra đó phải là khoảnh khắc của niềm vui tuyệt hảo, khoảnh khắc để cảm nhận niềm tin tưởng trọn vẹn và để ở thật yên lặng, an toàn trong sự nhận biết rằng Mặt Trời đáng tôn thờ của em vẫn chiếu sáng phía bên kia đám mây.”

Suy niệm 2
Vào ngày 03-9-2015, nhà báo Sakir Khader đưa lên Twitter bức ảnh về cậu bé tên là Aylan Kurdis, người Syria.  Bức ảnh cho thấy bé Aylan mặc áo phông đỏ, quần xanh và đi đôi giày nhỏ nằm úp mặt lên cát, hai tay duỗi thẳng xuôi theo cơ thể, giống như đang ngủ. Sóng biển vỗ nhẹ vào bờ, quanh mặt và cơ thể không còn sự sống của em. Thi thể của em được tìm thấy ở Bodrum, khu nghỉ dưỡng nổi tiếng phía Tây Nam Thổ Nhĩ Kỳ. Em được cho là một trong số 12 nạn nhân trên con thuyền bơm hơi tới hòn đảo Kos của Hy Lạp để tị nạn.
Bức ảnh đã làm cho cả thế giới xúc động và làm thay đổi chính sách nhập cư của châu Âu. Tại sao chỉ vì cái chết của một em bé mà có thể làm thay đổi nhận thức của thế giới về người nhập cư? Thưa, đơn giản chỉ vì nơi em bé người ta đọc được sự an hòa, và trên gương mặt của em bé là cả một bầu trời hạnh phúc không vương vấn hận thù, bôn chen, không đó kỵ, ghanh ghét, không mưu đồ ám hại một ai, không  gây oán hận cho ai; nơi em chỉ có nụ cười và sự đơn sơ. Chính vì thế, Chúa Giêsu đã minh định: không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời
Nên như trẻ nhỏ là mang lấy trong tâm hồn mình điều mà Chúa Giêsu đã dạy: các con hãy học cùng thầy: khiêm nhường và hiền lành, đó là căn tính của đời sống Nước Trời, vì Thiên Chúa là Đấng đầy lòng nhân ái. Quả thật, Ngài luôn rộng lượng và bao dung, hay tha thứ và chậm bất bình, vì thế, những kẻ thuộc về Nước Thiên Chúa cũng phải mang lấy những đức tính này. Không có khuôn mặt nào trên trần thế diễn tả cách rõ nét về gương mặt của những công dân Nước Trời cho bằng khuôn mặt của các bé thơ. Hãy trở nên giống chúng để chiếm hữu được Nước Trời.
Lạy Chúa, xin cho chúng con - những người môn đệ của Chúa - nhận ra rằng, để trở thành công dân Nước Trời không cần phải trang bị cho mình những kiến thức, những tài năng, nhưng là một tâm hồn đơn sơ bé nhỏ, vì sức mạnh để chiếm hữu Nước Trời không gì hơn là sự khiêm cung, chân thành. Amen.
GKGĐ Giáo Phận Phú Cường