Thứ Hai, 11 tháng 6, 2018

SUY NIỆM HẰNG NGÀY - NGÀY 11/06/2017

Filled under:

Lời Chúa: Mt 10, 7-13
Khi ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Dọc đường hãy rao giảng rằng: ‘Nước Trời đã đến gần’. Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ. Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy. Ðừng sắm vàng bạc, hay tiền đồng để giắt lưng. Ði đường, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi giày hay cầm gậy. Vì thợ thì đáng được nuôi ăn. Khi anh em vào bất cứ thành nào hay làng nào, thì hãy dò hỏi xem ở đó ai là người xứng đáng, và hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi. Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc bình an cho nhà ấy. Nếu nhà ấy xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ đến với họ; còn nếu nhà ấy không xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ trở về với anh em”.
Suy nim 1
Chúng ta không rõ Thầy Giêsu đã sai các môn đệ lên đường
sau thời gian họ sống với Ngài bao lâu.
Nhưng chúng ta biết chắc là Thầy có sai các môn đệ.
Thầy sai họ đi để làm những việc Ngài đã và đang làm (Mt 9, 35),
như rao giảng Tin Mừng về Nước Trời, chữa bệnh, trừ quỷ (c. 8a).
Như thế họ trở nên những cộng sự viên của Ngài trong cùng một sứ vụ.
Thầy Giêsu không độc quyền trong công việc.
Ngài cũng không giữ riêng cho mình quyền trên các thần ô uế (Mt 10,1).
Việc chia sẻ quyền và mời gọi cộng tác đã có từ thời Thầy Giêsu,
và vẫn kéo dài trong Giáo Hội.
Lời dặn dò của Đức Giêsu trước khi sai họ đi đã đánh động nhiều tâm hồn,
đặc biệt những vị sáng lập các dòng tu.
Đặt mình vào bối cảnh vùng Galilê cách đây gần hai mươi thế kỷ,
chúng ta mới hình dung được khuôn mặt của những vị tông đồ đầu tiên.
Trước hết họ được sai đến với chính đồng hương của họ,
“những chiên lạc nhà Israel”, vất vưởng không người chăn dắt (Mt 9, 36).
Loan báo Tin Mừng là lên đường, đường đất đá hay đường núi đồi,
và đi bằng đôi chân của mình, không giày dép.
Những bước chân nhẹ nhàng vì hành trang chẳng có gì.
Thắt lưng chẳng mang tiền vàng, bạc, đồng, để dùng khi hữu sự.
Cả những điều một người lữ hành thường có cũng không:
một bao bị, một cái áo dự phòng, một cái gậy để chống khi đi đường xa.
Người tông đồ được đặt ở trong tình trạng bấp bênh, không chỗ dựa.
Chỗ dựa duy nhất của họ là lòng tốt của Thiên Chúa,
được thể hiện qua lòng tốt của người đón nghe Tin Mừng.
Chuyện ăn, chuyện ở, họ đều phải tin tưởng phó thác (cc. 10b. 11).
Hành trang nhẹ nhàng, tâm hồn nhẹ nhàng,
nên các tông đồ cũng thi hành sứ vụ một cách nhẹ nhàng, thanh thoát.
Họ làm mọi sự mà chẳng đòi hỏi gì (c. 8b).
Vừa rao giảng Tin Mừng rằng Nước Trời đã đến rồi,
vừa minh chứng Tin Mừng ấy bằng bao niềm vui đem đến cho người khác.
Bệnh nhân được khỏi, người chết sống lại, người phong được sạch,
và nhất là ma quỷ không còn chỗ cư ngụ trong lòng con người (c. 8a).
Bình an là lời chúc trên môi dành cho mọi căn nhà họ đến ở (c. 12).
Rõ ràng hành trình truyền giáo là một kinh nghiệm đầy ắp niềm vui hứng khởi,
cho đoàn chiên và cho chính các tông đồ.
Nếu Thầy Giêsu dặn dò các tông đồ hôm nay, Ngài sẽ nói gì?
Ngài sẽ bảo chúng ta đừng mang gì và nên làm gì cho con người hôm nay?
Chắc Ngài cũng sẽ khuyên hãy nhẹ nhàng hơn, phó thác hơn, vô vị lợi hơn.
Thế giới hôm nay vẫn yếu đau và bị ám như cách đây hai ngàn năm.
Thế giới hôm nay vẫn chờ một Tin Vui, một lời chúc Bình an.
Chúng ta vẫn được mời gọi để làm điều Ngài và các môn đệ đã làm.
Cầu nguyn:

Lạy Chúa Giêsu,
xin sai chúng con lên đường
nhẹ nhàng và thanh thoát,
không chút cậy dựa vào khả năng bản thân
hay vào những phương tiện trần thế.

Xin cho chúng con làm được những gì Chúa đã làm:
rao giảng Tin Mừng, trừ quỷ,
chữa lành những người ốm đau.

Xin cho chúng con biết chia sẻ Tin Mừng
với niềm vui của người tìm được viên ngọc quý,
biết nói về Ngài như nói về một người bạn thân.

Xin ban cho chúng con khả năng
đẩy lui bóng tối của sự dữ, bất công và sa đọa.

Xin giúp chúng con lau khô những giọt lệ
của bao người đau khổ thể xác tinh thần.

Lạy Chúa Giêsu,
thế giới thật bao la
mà vòng tay chúng con quá nhỏ.
Xin dạy chúng con biết nắm lấy tay nhau
mà tin tưởng lên đường,
nhẹ nhàng và thanh thoát.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
SUY NIỆM 2

Trước đây, cứ vào mỗi chiều Chúa Nhật, tôi có dịp đi ngang nhà thờ Đức Bà Saigon, và như thường lệ, bà cụ hành khất mù lòa vẫn ngồi đó xin người qua lại bố thí… Còn tôi cứ dửng dưng !

Trời bỗng đổ mưa, tôi đành phải trú cơn mưa nơi tiền đường nhà thờ. Một bé gái bán hàng rong gầy guộc, bước chân nhẹ nhàng đi tới chỗ bà cụ, cúi xuống hỏi: “Bà ơi ! Bà đói lắm phải không ?”… Không đợi câu trả lời, em lấy túi xốp gói hai chiếc bánh đặt vào tay bà cụ, rồi em lại nhẹ nhàng ra đi: “Ai mua bánh cam, bánh mật không?”. Tôi nhìn theo dáng em gầy, thanh thoát dưới trời mưa. Và bỗng nhiên tôi cảm thấy mình đói!

Không biết vì vô tình hay hữu ý mà người ta thường nói: nghèo đói, nghèo khổ. Đã nghèo thì đương nhiên là đói; đã nghèo thì lẽ dĩ nhiên là khổ; thế mà Chúa Giêsu lại nói: “Phúc cho những ai có tâm hồn nghèo khó”. Phải chăng Chúa Giêsu đi ngược lại với đà tiến của xã hội? Ngài muốn con người tụt hậu chăng?

Thật ra, cái nghèo mà Chúa Giêsu muốn nói đến ở đây là một tâm hồn luôn hướng về Chúa, một tâm hồn luôn lấy Chúa làm gia nghiệp, phó thác hoàn toàn cuộc đời trong sự quan phòng của Thiên Chúa; còn của cải vật chất chỉ là phương tiện để con người đạt tới cùng đích là sự sống vĩnh cửu, là sở hữu được chính Thiên Chúa. “Của cải anh em ở đâu thì lòng trí anh em ở đó”; nếu của cải, gia nghiệp của chúng ta là Thiên Chúa thì đương nhiên, lúc nào chúng ta cũng hướng về Thiên Chúa, mong đạt tới Ngài, cũng như ước muốn trở thành công dân Nước Trời. Và cũng chính vì lẽ đó mà “Tám mối phúc thật” còn được gọi là “Hiến chương Nước Trời” đã được bắt đầu bằng: “Phúc cho những ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ”.

Thánh Banaba, một người nghèo của Nước Trời, hay chính xác hơn, một người đã vì Nước Trời mà trở nên nghèo khi bán hết của cải ruộng vườn để bố thí và làm việc bác ái, một lòng trung kiên với sứ vụ loan báo Tin Mừng cứu độ, chia sẻ cuộc sống “Không có nơi gối đầu” với Đấng vì con người mà trở nên nghèo là Chúa Giêsu Kitô: “Phúc cho những ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ”.

Em bé bán hàng rong nghèo nhưng không khó, không thiếu thốn tình thương; còn tôi được dư dật nhưng lại “đói” tình thương; dáng em thanh thoát giữa cuộc đời, còn tôi nặng trĩu cõi lòng khi tâm hồn mình quá trống rỗng với hình bóng Chúa Giêsu: “Điều gì anh em đã không làm cho một trong những kẻ bé nhỏ của Ta đây, là anh em đã không làm cho chính ta vậy”.

Xin Chúa khỏa lấp sự trống rỗng trong tâm hồn chúng con bằng tình yêu và sự phong phú của Chúa, để chúng con biết chọn cho mình một lối sống biết chia sẻ và giúp đỡ anh chị em, biết chọn Chúa làm gia nghiệp, biết xây dựng Nước Trời ngay tại thế gian này. Amen


GKGĐ Giáo Phận Phú Cường