Các nhân chứng đều
nói rằng Chúa Giêsu bất ngờ hiện ra với họ trong thân xác như trước khi Ngài chết,
trước tiên Ngài hiện ra với các phụ nữ. Trong thế kỷ đầu, các phụ nữ không có
quyền gì, số phận lép vế lắm. Thế mà chính Chúa Giêsu lại ưu tiên hiện ra với
họ trước, nghĩa là phụ nữ là những người đầu tiên thấy Chúa Giêsu phục sinh.
Thật là độc đáo vô cùng. Phụ nữ cũng là những người đầu tiên phát hiện ngôi mộ
trống, được nói chuyện với Ngài và đi làm chứng về Ngài.
Sau đó, các tông đồ mới
được thấy Chúa Giêsu, và thấy hơn 10 lần. Ngài cho họ xem tay chân và cạnh sườn
và bảo sờ thử xem sao. Ngài còn ăn uống với họ, và có lần Ngài hiện ra với hơn 500
người đi theo Ngài.
Học giả John Warwick
Montgomery cho biết: “Năm 56 sau công
nguyên, tông đồ Phaolô cho biết rằng có hơn 500 người đã được thấy Chúa Giêsu
phục sinh và nhiều người trong số đó vẫn còn sống (1 Cr 15:6-8). Điều đó không
có nghĩa là các Kitô hữu thời sơ khai có thể dựng chuyện như vậy rồi rao truyền
cho những người nhẹ dạ cả tin bằng cách làm ra thân thể Chúa Giêsu” (1).
Các học giả Kinh
Thánh Geisler và Turek nói: “Nếu sự phục
sinh không xảy ra, tại sao tông đồ Phaolô lại dám đưa ra con số nhiều các chứng
nhân như vậy? Nếu không đúng, tông đồ Phaolô sẽ mất uy tín với các tín hữu Côrintô
vì ông nói dối trắng trợn” (2).
Tông đồ Phêrô nói
với đám đông ở Xê-da-rê về lý do ông và các tông đồ khác đã tin Chúa Giêsu sống
lại: “Còn chúng tôi đây xin làm chứng về
mọi việc Người đã làm trong cả vùng dân Do-thái và tại chính Giêrusalem. Họ đã
treo Người lên cây gỗ mà giết đi. Ngày thứ ba, Thiên Chúa đã làm cho Người trỗi
dậy, và cho Người xuất hiện tỏ tường, không phải trước mặt toàn dân, nhưng
trước mặt những chứng nhân Thiên Chúa đã tuyển chọn từ trước, là chúng tôi,
những kẻ đã được cùng ăn cùng uống với Người, sau khi Người từ cõi chết sống
lại” (Cv 10:39-41).
Học giả Kinh Thánh Michael
Green (người Anh) nói: “Những lần Chúa
Giêsu hiện ra chính xác như bất cứ thứ gì cổ xưa… Không thể nói rằng những điều
đó đã không xảy ra” (3).
Sự phục sinh của Đức
Giêsu Kitô là một sự kiện lịch sử đã thực sự xảy ra, không là huyền thoại như
nhiều người vô thần đã nói. Các cuộc nghiên cứu khảo cổ vẫn tiếp tục phát
hiện sự chính xác mang tính lịch sử của Kinh Thánh. Ngoài các sách Phúc Âm và
sách Công Vụ, còn có những chứng cớ về sự hiện hữu của Chúa Giêsu phục sinh
trong các tác phẩm của Flavius Josephus, Cornelius Tacitus, Lucian Samosata, và
Tòa án Tối cao Do-thái (Jewish Sanhedrin).
Đây là 7 chứng cớ về
sự phục sinh cho thấy Đức Giêsu Kitô đã thực sự trỗi dậy từ cõi chết:
1. Ngôi mộ trống
Ngôi mộ trống có thể
là bằng chứng hùng hồn nhất về sự phục sinh của Chúa Giêsu. Có 2 lý do chính được
những người không tin đưa ra: Ai đó đã lấy trộm xác Chúa Giêsu, hoặc các phụ nữ
và các tông đồ đến không đúng mộ. Người Do Thái và người Rôma không có động cơ
để cướp xác, còn các tông đồ quá nhát đảm và phải trốn quân lính Rôma. Các phụ
nữ thấy mộ trống và không còn thấy xác Chúa Giêsu, họ biết chắc đó là mộ an
táng Chúa Giêsu. Giả sử họ đến không đúng mộ, Tòa án Tối cao Do Thái có thể lấy
xác ở đúng mộ để ngăn cản chuyện phục sinh. Vải liệm Chúa Giêsu được xếp gọn
gàng trong mộ, kẻ trộm nào cũng vội vàng, không ai lại cẩn thận như vậy. Chính
các thiên thần nói rằng Chúa Giêsu đã sống lại.
2. Các nữ chứng nhân đạo đức
Các nữ chứng nhân là
bằng chứng rằng Phúc Âm là tài liệu lịch sử chính xác. Nếu được bịa đặt, không
tác giả cổ nào lại dùng phụ nữ làm nhân chứng cho sự phục sinh của Đức Kitô. Phụ
nữ là giai cấp công dân thứ yếu trong thời đó, chứng cớ của họ không được xem
xét ở tòa án. Nhưng Kinh Thánh nói rằng Đức Kitô phục sinh hiện ra trước tiên
với bà Maria Mácđala và mấy phụ nữ đạo đức khác. Ngay cả các tông đồ cũng
không tin bà Maria khi bà nói về ngôi mộ trống. Chúa Giêsu luôn tôn trọng các
phụ nữ này, Ngài đề cao họ bằng cách cho họ trở thành nhân chứng đầu tiên về sự
phục sinh của Ngài. Các Thánh sử đã kể lại hành động lúng túng này, vì đó là
cách nó xảy ra.
3. Các tông đồ can đảm
Sau khi Chúa Giêsu
bị đóng đinh, các tông đồ đã trốn biệt trong các phòng khóa chặt cửa, sợ sẽ đến
lượt mình bị lôi đi xử tử. Nhưng có sự thay đổi khác thường: Họ đang là những
người nhát đảm trở thành những người rao giảng can trường. Bất kỳ ai biết bản
chất con người thì đều hiểu rằng con người không thể thay đổi mau chóng như vậy
nếu không có sự tác động lớn. Sự ảnh hưởng đó là được thấy Thầy sống lại từ cõi
chết. Chúa Giêsu đã hiện ra với họ trong căn phòng còn khóa kín cửa, trên
bờ biển Galilê, và trên núi Ô-liu. Sau khi thấy Thầy phục sinh, tông đồ Phêrô
và các tông đồ khác đã ra khỏi phòng và đi rao giảng về Đức Kitô phục sinh, bất
chấp mọi nguy hiểm có thể xảy ra với mình. Họ không còn trốn tránh vì họ đã
biết sự thật. Cuối cùng, họ hiểu rằng Chúa Giêsu là Thiên Chúa nhập thể làm người
và cứu mọi người thoát khỏi tội lỗi.
4. Biến đổi Giacôbê và những người khác
Cuộc sống biến đổi
là một bằng chứng khác về Chúa Giêsu phục sinh. Tông đồ Giacôbê, anh em họ với
Chúa Giêsu, đã từng nghi ngờ không biết Chúa Giêsu có là Đấng Mêsia hay không. Nhưng
sau đó, ông đã trở thành người lãnh đạo can đảm của giáo đoàn Giêrusalem, thậm
chí còn bị ném đá chết vì đức tin. Tại sao? Kinh Thánh nói rằng vì Đức Kitô
phục sinh đã hiện ra với ông. Thật là cú sốc cho người anh em của ông còn sống,
sau khi nghe tin này. Tông đồ Giacôbê và các tông đồ khác cũng đều trở thành
các nhà truyền giáo hăng say vì họ đã được thấy và chạm vào Đức Kitô phục sinh.
Với các chứng nhân như vậy, Giáo hội sơ khai đã phát triển mau chóng, lan rộng từ
Giêrusalem tới Tây phương, tới Rôma và xa hơn nữa. Cả hai ngàn năm qua, những
người gặp được Đức Giêsu phục sinh đều thay đổi cách sống.
5. Đám đông
Đám đông hơn 500 người
đã cùng nhau tận mắt thấy Chúa Giêsu phục sinh (1 Cr 15:6-8). Thánh Phaolô nói
rằng đa số họ còn sống khi ông viết lá thư đó, khoảng năm 55 sau công nguyên. Chắc
chắn họ nói với người khác về “sự lạ” này. Ngày nay, các tâm lý gia nói rằng
không thể có số đông người như vậy mà chỉ là ảo giác cộng đồng. Các nhóm nhỏ
cũng thấy Chúa Giêsu phục sinh, chẳng hạn như các tông đồ, ông Clê-ô-pa và
người bạn đồng hành. Họ cùng thấy một sự việc, còn trường hợp các tông đồ, họ
còn sờ vào Chúa Giêsu và xem rõ các vết thương của Chúa Giêsu, rồi tận mắt thấy
Ngài ăn uống nữa. Không thể nào là ảo giác, vì sau khi Chúa Giêsu lên trời, họ
mới không còn gặp lại Ngài.
6. Phaolô trở lại
Cuộc trở lại của
Thánh Phaolô là bằng chứng mạnh mẽ về việc biến đổi cuộc đời mau chóng. Là Saolê
cùa thành Tác-sô, ông là người bắt đạo dữ dội. Khi Chúa Giêsu phục sinh hiện ra
với ông trên đường Đa-mát, ông trở thành nhà truyền giáo của Kitô giáo. Ông
chịu 5 lần đánh bằng roi, 3 lần đánh đập, 3 lần đắm tàu, 1 lần bị nén đá, chịu
nghèo nàn và bị chế nhạo. Cuối cùng, hoàng đế Nê-rô của Rôma đã chặt
đầu Phaolô vì tội không chịu bỏ niềm tin vào Đức Kitô phục sinh. Điều gì khiến
Phaolô chịu cực hình như vậy? Các Kitô hữu tin rằng cuộc trở lại của Phaolô là
nhờ ông đã gặp được Đức Kitô phục sinh.
7. Người ta dám chết vì Chúa Giêsu
Vô số người đã dám
thí mạng vì Chúa Giêsu, chắc chắn sự phục sinh của Chúa Giêsu là một sự kiện có
thật trong lịch sử. Truyền thống nói rằng có 10 tông đồ trong Nhóm Mười Hai đã
tử đạo vì Đức Kitô phục sinh. Hàng trăm, hàng ngàn Kitô hữu thời sơ khai đã
chịu chết tại đấu trường Rôma và tại các nhà lao tù vì họ vững tin vào Đức Kitô
phục sinh. Ngày nay, người ta cũng vẫn bị bách hại vì tin vào Đức Kitô
phục sinh. Rất nhiều vị tử đạo đã chết ở nhiều nơi suốt hai ngàn năm qua, vì họ
vững tin rằng Chúa Giêsu sẽ ban cho họ sự sống đời đời.
TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Y-Jesus.com và Christianity.about.com)
______________________________
(1) John
W. Montgomery, Lịch sử và Kitô giáo (Downers
Grove, ILL: InterVarsity Press, 1971), 78.
(2) Norman
L. Geisler và Frank Turek, Tôi
Không Đủ Tin Để Là Người Vô Thần (Wheaton, IL: Crossway, 2004), 243.
(3) Michael
Green, Thập Giá Trống Trơn Của Chúa
Giêsu (Downers Grove, IL: InterVarsity, 1984), 97, trích dẫn trong
John Ankerberg và John Weldon, Biết Sự
Thật Về Sự Phục Sinh (Eugene, OR: Harvest House), 22.