ĐỂ LỚN LÊN TRONG ĐỨC TIN
Đức Giê-su bảo: “Ông cứ về đi, con ông sống.” Ông tin vào lời Chúa nói với mình, và ra về. (Ga 4,50)
Suy niệm: Thoạt đầu, có lẽ viên sĩ quan này chỉ xin cầu may. Có lẽ ông đã tìm thầy chạy thuốc nhưng tất cả đều đã bó tay. “Hữu sự vái tứ phương”, nghe nói về Chúa Giê-su và những “điềm thiêng dấu lạ” Ngài thực hiện, ông đánh liều đến xin. Biết đâu, may mà được. Ít ra, ông cũng đặt một niềm tin nào đó vào Đức Giê-su, dù đó mới chỉ là ‘một thoáng đức tin’. Chúa Giê-su chấp nhận đức tin còn non yếu của ông, để nâng cấp thành niềm tin đích thực: Ngài không đến Ca-phác-na-um để chữa con ông theo như ông yêu cầu, nhưng đã thanh luyện đức tin của ông chỉ bằng vỏn vẹn một lời, Lời có sức cứu sống, Lời có quyền năng sáng tạo: “Ông cứ về đi, con ông sống”. Ông đã tin không phải vì thấy những “điềm thiêng dấu lạ” nữa, nhưng chỉ dựa vào Lời Chúa mà thôi.
Mời Bạn: Đức Giê-su mời gọi chúng ta ngày càng trưởng thành hơn trong đức tin, để chúng ta có thể ra Chúa một cách nhanh chóng và rõ ràng dù những dấu chỉ khả giác được tinh giản đến mức tối thiểu: qua Lời Chúa trong Thánh Kinh và qua hình Bánh-Rượu nơi Bí tích Thánh Thể.
Chia sẻ: Người ta không thể dùng phương pháp thực nghiệm để phân tích các mầu nhiệm, đối tượng của đức tin. Có phải vì thế mà đức tin trở nên mơ hồ, vô lý và không đáng tin hay không?
Sống Lời Chúa: Bạn hãy làm một cử chỉ diễn tả niềm tin của mình: hôn kính sách Lời Chúa hoặc bái chào Mình Thánh Chúa một cách thật cung kính.
Cầu nguyện: Lặp lại nhiều lần lời nguyện tắt: “Lạy Chúa, xin củng cố niềm tin còn yếu kém của chúng con.”
Đức Giê-su bảo: “Ông cứ về đi, con ông sống.” Ông tin vào lời Chúa nói với mình, và ra về. (Ga 4,50)
Suy niệm: Thoạt đầu, có lẽ viên sĩ quan này chỉ xin cầu may. Có lẽ ông đã tìm thầy chạy thuốc nhưng tất cả đều đã bó tay. “Hữu sự vái tứ phương”, nghe nói về Chúa Giê-su và những “điềm thiêng dấu lạ” Ngài thực hiện, ông đánh liều đến xin. Biết đâu, may mà được. Ít ra, ông cũng đặt một niềm tin nào đó vào Đức Giê-su, dù đó mới chỉ là ‘một thoáng đức tin’. Chúa Giê-su chấp nhận đức tin còn non yếu của ông, để nâng cấp thành niềm tin đích thực: Ngài không đến Ca-phác-na-um để chữa con ông theo như ông yêu cầu, nhưng đã thanh luyện đức tin của ông chỉ bằng vỏn vẹn một lời, Lời có sức cứu sống, Lời có quyền năng sáng tạo: “Ông cứ về đi, con ông sống”. Ông đã tin không phải vì thấy những “điềm thiêng dấu lạ” nữa, nhưng chỉ dựa vào Lời Chúa mà thôi.
Mời Bạn: Đức Giê-su mời gọi chúng ta ngày càng trưởng thành hơn trong đức tin, để chúng ta có thể ra Chúa một cách nhanh chóng và rõ ràng dù những dấu chỉ khả giác được tinh giản đến mức tối thiểu: qua Lời Chúa trong Thánh Kinh và qua hình Bánh-Rượu nơi Bí tích Thánh Thể.
Chia sẻ: Người ta không thể dùng phương pháp thực nghiệm để phân tích các mầu nhiệm, đối tượng của đức tin. Có phải vì thế mà đức tin trở nên mơ hồ, vô lý và không đáng tin hay không?
Sống Lời Chúa: Bạn hãy làm một cử chỉ diễn tả niềm tin của mình: hôn kính sách Lời Chúa hoặc bái chào Mình Thánh Chúa một cách thật cung kính.
Cầu nguyện: Lặp lại nhiều lần lời nguyện tắt: “Lạy Chúa, xin củng cố niềm tin còn yếu kém của chúng con.”
THÁNH NẾ PÊRPÊTUA VÀ PHÊLICITA
TỬ ĐẠO
(+ 203)
TỬ ĐẠO
(+ 203)
Tại thành Thuburba bên Phi châu, dưới thời Hoàng đế Sêvêriô, người ta bắt giam nhiều thanh niên nam nữ công giáo và dân tân tòng. Trong số đó, người ta nhận thấy có hai phụ nữ tân tòng đã kết bạn, quí danh Pêrpêtua, Phêlicita và bốn thanh niên: Rêvôcatô, Sêcunđô, Satuninô và Saturiô.
Thánh nữ Phêlicita là một phụ nữ nô lệ đã có thai được tám tháng. Thánh nữ Pêrpêtua thuộc dòng dõi quý tộc. Pêrpêtua còn cả cha mẹ, hai anh (một người mới theo đạo) và một mụn con còn bú. Khi Pêrpêtua bị giam giữ ở Tuyburba, thì cha cô tới định đánh tháo cô. Với một vẻ âu yếm, người cha cố khuyên con chối bỏ đức tin Kitô giáo, Pêrpêtua đánh bạo thưa cha:
- Thưa cha, cha có thấy chiếc bình nằm dưới đất kia không? Có phải cái bình này hay vật gì đó?
- Cha có thấy.
- Thưa cha, người ta có thể gọi nó bằng tên khác cái tên vẫn gọi không?
Không thể được.
- Vậy thưa cha, phần con cũng thế. Con không thể gán cho con một cái tên nào khác cái tên thực của con: " Kitô hữu ". Căm giận trước lời nói của con, người cha nhẩy bổ vào định móc mắt con. Nhưng nghĩ sao lại thôi và chỉ chửi rủa qua loa rồi rút lui.
Mấy ngày sau, các vị tử đạo bị giải về nhà lao ở Carthagô. Nhà lao tối tăm cực khổ. Ban ngày hơi các tù nhân bốc ra nóng đến ngạt thở. Tại đây, anh của Pêrpêtua thường lui tới thăm viếng em. Lần kia, người anh đến nói với Pêrpêtua:
- "Này em, bây giờ em có thần thế trước mặt Thiên Chúa, em có thể xin Người báo mộng cho biết về tương lai của em, hoặc chịu tử đạo hoặc được trả tự do ". Tin tưởng vào quyền phép của Chúa, Pêrpêtua xin hứa và bảo anh: "Ngày mai em sẽ trả lời cho anh biết ".
Đêm đó, Pêrpêtua nằm chiêm bao thấy một cái thang vàng cao đến tận trời. Thang rất đẹp nhưng chỉ có thể trèo lên từng người một thôi. Bậc thang có gắn thêm các thứ khí giới, sắc bén: nào gươm đồng, nào móc sắt với mã tấu. Leo lên mà không cẩn thận, rất có thể bị sầy da sứt thịt. Ở chân thang có một con rồng khổng lồ nằm canh gác không cho ai tới gần. Saturiô, một trong bốn thanh niên cùng bị bắt với hai thánh nữ, leo lên trước. Lên tới đầu thang Saturiô quay lại bảo Pêrpêtua:
- "Này chị Pêrpêtua, tôi đứng đợi chị. Nhưng phải cẩn thận kẻo bị rồng cắn ".
Pêrpêtua trả lời:
"Nhân danh Chúa Kitô, nó sẽ không hại gì được tôi ".
Từ dưới chân thang con rồng lừ lừ ngóc đầu lên như có vẻ sợ Pêrpêtua. Pêrpêtua lấy hết nghị lực leo lên khỏi những bậc thang đầu tiên, rồi lấy gót chân nện xuống đầu con vật.
Pêrpêtua tiếp tục leo lên. Tới nơi, Pêrpêtua thấy một khu vườn rộng thênh thang. Đứng giữa vườn là một người đàn ông đầu tóc bạc phơ, thân hình cao lớn, ăn mặc như một bác chăn chiên. Người đó đang vắt sữa dê. Có nhiều người bên trong đứng xung quanh, số người đến hàng ngàn. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Pêrpêtua, người đó kêu lên: "Này con". Người đó gọi Pêrpêtua lại và trao cho cô một mẩu bánh sữa của ông đã làm trước. Pêrpêtua cầm lấy, hai tay chắp lại và ăn liền; tất cả những người có mặt đó đồng thanh hô lớn: "Amen". Tiếng động xôn xao làm Pêrpêtua thức giấc, lòng tràn ngập một sự khoan khoái chưa từng thấy.
Thánh nữ Pêrpêtua kể lại cho các bạn nghe hết những gì thánh nữ thấy trong giấc mơ. Các bạn đều vui mừng tạ ơn Chúa vì Chúa sẽ ban cho các ngài triều thiên vinh hiển nay mai.
Mấy hôm sau, đoàn chiến sĩ Chúa Kitô bị điệu ra toà để tra tấn. Mọi người đều mạnh bạo tuyên xưng đức tin. Vừa tới lượt Pêrpêtua, thì đột nhiên thân phụ thánh nữ cũng vừa tới. Người cha già kéo thánh nữ ra và bảo:
- Này con, con hãy thương cha tóc bạc, da mồi. Con nên thương cha của con, nếu cha còn được hân hạnh để con gọi bằng cha. Tự tay cha, cha đã nuôi con đến lúc thanh xuân này; cha đã quí con hơn hết anh em con, con cũng đừng để cha làm trò cười cho thiên hạ. Hãy nghĩ đến các anh con, hãy nghĩ đến mẹ con và dì con, hãy nghĩ đến con con, nếu con chết, tất cả không sống được. Con đừng khăng khăng như trước nữa, con đừng để cho tất cả gia đình phải tan nát. Tất cả những người đó không ai còn quyền ăn nói tự do, một khi con bị kết án". Dứt lời, cha Pêrpêtua cầm tay con hôn lấy hôn để, rồi lại ngồi sụp xuống chân thánh nữ. Trong lúc khóc nức nở, người cha đó không gọi thánh nữ bằng con nữa mà gọi bằng "Bà". Thánh nữ Pêrpêtua lấy hết lời an ủi cha.
- Thưa cha, trên sân pháp đình không gì xẩy ra ngoài ý muốn Thiên Chúa. Xin cha biết cho rằng vận mệnh của chúng con không thuộc quyền chúng con, nhưng thuộc quyền Chúa quyết định.
Biết không thể làm xiêu lòng con, người cha già lủi thủi ra về mang theo một nỗi buồn khôn tả.
Dụ dỗ đủ cách cũng không làm sao cho các vị tử đạo chối bỏ Chúa Kitô, quan tổng trấn truyền đánh đòn các ngài rồi tống giam trong tù. Theo luật Rôma, không được hành hình phụ nữ đang có thai, phải đợi tới khi phạm nhân sinh nở xong xuôi đã, rồi mới được giết. Các vị tử đạo hợp nhau cầu nguyện xin Thiên Chúa cho các ngài được chết cùng một lượt với nhau vì Chúa Kitô. Các ngài khẩn khoản nài xin Chúa cho thánh Phêlicita được phúc tử đạo cùng một trât với các ngài. Thiên Chúa quan phòng đã đoái nghe lời xin với nước mắt của các thánh. Thánh Phêlicita đã sinh hạ trong tù một trẻ nữ mà thai mới được tám tháng. Trong khi sinh con thánh nữ quá đau đớn, kêu la vang cả đề lao.
Nghe tiếng thánh nữ kêu lên, tên lính canh chế nhạo ngài và nói:
- Sinh con mà cô kêu la như thế, thì ngày mai đây cô chịu sao được những cực hình ngoài pháp trường?
Thánh nữ trả lời: giờ đây, chính tôi chịu đau khổ, nhưng ngày mai đây, sẽ có một Đấng khác chịu đau khổ thay tôi, vì tôi chịu đau khổ vì Người.
Ít ngày sau, quan Tổng trấn truyền lột trần hai thánh nữ và các bạn dẫn qua các phố với mục đích bêu xấu các chiến sĩ Chúa Kitô. Cuối cùng, để mua vui cho quần chúng. Quan truyền điệu các thánh ra trước hý trường để làm mồi cho thú dữ.
Các thánh rất đỗi vui mừng, các ngài hiên ngang tiến ra pháp trường, vừa đi vừa ca hát thánh vịnh: "Các thần minh ngọai giáo chỉ là hư vô. Thiên Chúa đã sáng tạo trời và đất."
Nghe các thánh ca hát quan tổng trấn tức giận, vả vào mặt các ngài. Nhưng các ngài càng hát to hơn để ca tụng Chúa Kitô.
Tới hý trường, bọn lý hình lấy giây trói tay chân các thánh lại; rồi thả sư tử, hùm beo ra để chúng cắn xé các chiến sĩ Chúa Kitô. Vừa ra khỏi chuồng, chúng chia nhau đổ xô tới cắn xé các thánh. Đoàn sư tử tới cắn xé thánh nữ Pêrpêtua và thánh Saturinộ Đoàn báo tới cắn xé thánh nữ Phêlicita và thánh Rêvôcatô. Còn hai thánh Satuniô và Sêcunđô vẫn vui vẻ ca hát, không con vật nào dám bén bảng tới gần hai thánh nhân. Đến sau lý hình lấy gươm chém đầu thánh Satuniô, còn thánh Sêcuđô bị chết rũ tù.
Hai thánh nữ Phêlicita và Pêrpêtua được phúc tử đạo ngày 07-03 năm 203 tại Carthago. Xác hai thánh nữ được đưa về an táng trọng thể tại nhà thờ chính toà thành phố.
Thánh Augustinô đã sáng tác ba bài diễn văn để ca tụng công đức hai thánh nữ. Hằng ngày, mọi giáo hữu trên hoàn cầu kính cẩn nhắc nhở tới danh hiệu vị thánh nữ thời danh của Giáo hội.
Giáo hội mừng lễ hai thánh nữ vào ngày 06-03 hằng năm.