Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2020

Phút cảm nhận Tin Mừng CN ngày 29-3-2020.

Filled under:

Phút cảm nhận Tin Mừng CN ngày 29-3-2020.
“Thầy là sự sống lại và là sự sống... Chị có tin thế không?” (Ga 11,26).
Có lẽ ai cũng thuộc đoạn bài hát kinh hòa bình: "Chính lúc chết đi, là khi vui sống muôn đời". Thế nhưng có mấy ai vui vẻ khi người thân của mình qua đời. Đối với người tin vào Chúa, sự sống thay đổi chứ không mất đi, cái chết chấm dứt cuộc sống này chỉ là cánh cổng, bước qua để đi vào đời sống vĩnh cửu. Thử hỏi: Được mấy người tin như thế?.
Ai cũng biết tình cảm của Chúa Giêsu dành cho gia đình của Ladarô rất thân thiết. Khi hay tin ông chết, thì Ladarô đã chết và được chôn cất đến 4 ngày. Chị em ông trách Chúa mà rằng: “Nếu có Thầy ở đây thì em con đã không chết”. Không phải vì lời trách móc trên, nhưng vì Chúa lấy hết tình thương của Đấng Cứu thế mà ra tay cứu chữa. Ngài nói: "Ta là sự sống lại và là sự sống, ai tin Ta, dầu có chết cũng sẽ được sống. Và kẻ nào sống mà tin Ta, sẽ không chết bao giờ. Con có tin điều đó không?". Lời thưa tin của chị em ông đã dẫn đưa Ladarô được sống lại.
Ladarô sống lại chỉ là chuẩn bị cho một phép lạ vô cùng trọng đại, đó chính là Đức Giêsu Kitô đã chết và đã sống lại. Đức Giesu chết và sống lại là để dẫn đưa chúng con từ cõi chết trở về cõi sống.
Lạy Chúa! Chúa là sự sống và là sự phục sinh của chúng con. Xin Chúa dạy chúng con biết tìm kiếm cho mình sự sống vĩnh cửu ngay từ đời này. Xin cho chúng con biết hướng về cuộc sống mai sau, mà Chúa đã dành sẵn cho mỗi người chúng con. Amen.


Chân Phước Ludovico ở Casoria (1814-1885)

Sinh ở Casoria (gần Naples), Arcangelo Palmentieri là thợ đóng bàn ghế trước khi gia nhập dòng Anh Em Hèn Mọn năm 1832, và lấy tên là Ludovico. Năm năm sau đó ngài được chịu chức, và dạy hóa học, vật lý và toán cho các đệ tử trong tỉnh dòng.
Vào năm 1847, ngài được một cảm nghiệm huyền nhiệm mà sau này ngài diễn tả cảm nghiệm ấy như một sự thanh tẩy. Sau đó ngài dùng cả cuộc đời để phục vụ người nghèo và người đau yếu, thành lập một nhà phát chẩn cho người nghèo, hai trường học cho các trẻ em Phi Châu, một học viện cho các em nhà giầu, một trung tâm cho các em mồ côi, các em câm điếc, và các trung tâm khác cho người mù và người già. Ngoài một bệnh xá dành cho các tu sĩ dòng, ngài còn thành lập các trung tâm bác ái khác ở Naples, Florence và Assisi. Có lần ngài nói, “Tình yêu Ðức Kitô đã làm thương tích tâm hồn tôi.” Tình yêu này đã thúc giục ngài thi hành nhiều công việc bác ái cao cả.
Ðể tiếp tục công việc bác ái, năm 1859 ngài thành lập tổ chức Các Thầy Áo Xám, là một tổ chức tôn giáo gồm những người trước đây thuộc về dòng Ba Phanxicô. Ba năm sau, ngài thành lập tổ chức Các Chị Áo Xám của Thánh Êligiabét, cũng cùng một mục đích ấy.
Trong những năm cuối đời, ngài bị đau yếu đến chín năm, và đã viết một chứng từ linh đạo mà trong đó ngài diễn tả đức tin như “ánh sáng trong tăm tối, sự trợ giúp khi đau yếu, một ân huệ khi khổ cực, nơi cực lạc khi bị đóng đinh và sự sống giữa cái chết.” Sau khi ngài từ trần được năm tháng thì việc điều tra phong thánh đã được tiến hành. Ngài được phong chân phước năm 1993.