SUY NIỆM TIN MỪNG CN V MÙA CHAY C LM. GIUSE ĐỖ VĂN THỤY
Người Nữ Ngoại Tình (Ga 8,1-11)
Các Kinh Sư Do Thái gài bẫy Chúa Giêsu.
Các nhà lãnh đạo Do Thái
giáo muốn dùng trường hợp người phụ nữ ngoại tình để gài bẫy Chúa Giêsu hầu tìm ra cớ tố cáo Ngài. Nếu Ngài
tuyên bố không ném đá người phụ nữ thì Ngài đã không tuân hành luật Môsê vì sách Môsê viết: «nếu một người đàn ông bị bắt gặp đang ăn nằm với một người đàn bà có chồng, thì
cả hai phải bị xử tử» (Đnl 22,22; x. Lv 20,10). Nếu Ngài tuyên bố phải ném đá, thì họ sẽ tố cáo với
chính quyền Rôma, và Ngài sẽ bị chính quyền Rôma xét xử, vì theo luật Rôma, người dân thuộc địa không
có quyền lên án giết ai cả (Ga
18,31). Nhưng cách giải quyết của Chúa Giêsu chẳng những giúp Ngài thoát cái bẫy một cách
tài tình, mà còn làm bẽ
mặt các nhà lãnh đạo tôn giáo, đồng thời còn cho họ và cho chúng ta một bài học
để đời.
Trong bài Tin
Mừng hôm nay, khi những
người Biệt Phái đưa người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình đến
trước mặt Chúa Giêsu và hỏi ý kiến Ngài, Chúa Giêsu chỉ nói: “ai trong các ông không có tội, thì cứ lấy
đá ném chị này trước đi”.
Sau khi trả lời,
Người im lặng, cúi xuống và viết trên đất.
Chúa Giêsu đã
viết gì trên đất… Chúa Giêsu chẳng viết gì cả. Xem ra, đây có thể chỉ là cách nói lên rằng Chúa Giêsu chẳng thèm để ý tới sự thách thức của họ. Ngài chuẩn bị cho họ một huấn thị quan trọng. Quả
thực bản văn không nói rõ
nên người ta chẳng biết Chúa
Giêsu đã “viết” gì lên mặt đất, mà có cố đoán cũng chẳng được. Tốt nhất nên tập
trung tìm hiểu những dữ kiện mà Lời Chúa đã hé mở, hơn là ngồi đoán mò những
điều mà Chúa không mặc khải rõ ràng. Đồng thời cũng có thể hiểu đây là
cách Chúa muốn tạo ra một bầu khí thinh lặng. Bởi vì chỉ trong thinh lặng, con người mới có
thể trở về với cõi lòng mình.
Người ta ồn ào và hung hăng
bao nhiêu khi lôi người phụ nữ
ngoại tình tới trước mặt Chúa, thì giờ đây trong thinh lặng do Ngài gợi lên
người ta lại càng nhận ra chính bản thân tội lỗi của mình bấy
nhiêu. Người ta càng mạnh bạo kết án người khác
bao nhiêu, thì giờ đây người ta lại càng rụt rè xấu hổ bấy nhiêu.
Có thinh lặng con người
mới đi sâu vào cõi lòng mình.
Có thinh lặng con người mới nhận ra thân phận tội lỗi bất toàn của mình.
“Ai trong các ông không có tội, thì cứ lấy
đá ném chị này trước đi”.
Câu trả lời của Ngài bắt mỗi người phải đối diện với
lòng mình. Ai dám tự hào mình vô tội?
Có bao tội ngoại tình thầm kín không bị bắt quả
tang.
Có bao tội ngoại tình trong tư tưởng và ước muốn.
Có bao tội bất trung nặng nề chẳng kém tội ngoại
tình.
Các Kinh Sư và Biệt Phái đã thực sự nhìn vào cõi
lòng của mình. Họ lần lượt rút lui, gián tiếp nhận mình có tội. Kẻ trước người
sau, người lớn tuổi đi trước. Họ ra đi, để lại một mình Chúa Giêsu với người
phụ nữ. Chúa Giêsu hỏi người phụ nữ: “này chị, không ai kết án chị sao?” Người
phụ nữ đáp: “thưa ngài, không có ai cả.”
Không ai kết án chị, bởi vì mọi người đều có tội như
cha McCathy có kể một câu chuyện như sau: ngày
xưa, có một người bị bắt vì tội ăn trộm, và nhà vua đã ra lệnh treo cổ. Nhưng
trên đường bị giải đến pháp trường, người đó đã nói với viên cai ngục rằng anh
ta có một điều bí mật, do người cha truyền lại. Anh tuyên bố rằng khi sử dụng
bí quyết này, thì anh có thể trồng một hạt giống của cây lựu, và làm cho nó mọc
lên trổ sinh hoa trái chỉ trong một đêm.
Viên cai ngục quá bị ấn tượng, đến nỗi ông ta lưỡng
lự việc thi hành án, và giải tù nhân trả lại cho nhà vua. Tại đó,
người ăn trộm đào một cái lỗ trong lòng đất, lấy hạt giống cây lựu ra và nói: “thưa bệ hạ, hạt giống này phải được trồng từ bàn tay
của một người mà chưa bao giờ
lấy cắp bất cứ thứ gì. Vì là một tên trộm, nên tôi không thể trồng nó được”.
Thế rồi anh ta quay sang một viên quan của nhà vua
và nói “ngài có thể
trồng hạt giống này được chứ”, nhưng vị quan
này từ chối ngay, nói rằng “khi còn trẻ, tôi đã giữ một vài thứ không phải là
của tôi”.
Sau đó, người ăn trộm quay sang người canh giữ kho
tàng của nhà vua và nói “vậy ngài có
thể trồng hạt giống này chứ?” Nhưng người canh giữ kho tàng cũng từ chối và nhiều viên quan khác cũng từ chối như thế.
Cuối cùng quay sang nhà vua,
người ăn trộm nói “tâu bệ hạ, có lẽ chỉ có bệ hạ mới có
thể trồng được hạt giống
này”, nhưng nhà vua đáp lại ngay “ta xấu hổ mà
phải nói rằng, có một lần trong đời ta đã lấy một
chiếc đồng hồ của cha ta”.
Sau đó, người ăn trộm nói “tất cả các ngài đều là những người có địa vị và có quyền thế, tuy nhiên, không một ai trong các ngài có thể trồng
được hạt giống này, trong khi tôi ăn cắp, chỉ vì tôi đang chết đói thế mà tôi
lại bị kết án treo cổ.”
Đây cũng là điều Chúa Giêsu muốn nói đến trong bài Tin Mừng hôm nay:
không ai vô tội cả nên không có quyền kết án người khác. Chỉ có một người có thể kết án đó là
Chúa Giêsu, nhưng Ngài lại nói: "Tôi cũng vậy, Tôi không
kết án chị đâu! Chị về đi, từ nay đừng phạm tội nữa."