Phút cảm nhận Tin Mừng ngày 6/4/2019
Dân chúng nói rằng: "Ông này thật là tiên tri". Kẻ khác nói: "Ông này thật là Ðấng Kitô". Người khác nữa lại nói: "Ðấng Kitô xuất thân từ Galilêa sao?.(Ga 7, 40-53).
Người Do thái khi nghe Đức Giêsu giảng, đã có nhiều người tin Ngài. Họ tin theo cách họ nghĩ. Nhưng giới lãnh đạo, chỉ vì chiếc ghế cùng những thu nhập bất chính, đã giả điếc làm ngơ trước những lời giảng dạy của Đức Giêsu. Họ còn sai những vệ binh đi bắt Người. Những vệ binh này thay vì bắt Người, lại nghe lời Người dạy, và đã không thể bắt Ngươi được vì: "Chẳng hề có ai nói năng như người ấy".
Giới lãnh đạo Do Thái tự xưng mình là người bảo vệ đạo pháp nhưng chính họ đã chà đạp lên lề luật đó, họ không nghe trước lời của Ni-cô-đê-mô: “Luật pháp của chúng ta có cho phép kết án ai trước khi nghe người ấy và biết người ấy làm gì không?” Là lãnh đạo, họ đã lạm dụng quyền thế, họ tự hào bênh vực sự thật nhưng họ lại rất sợ sự thật.
Lạy Chúa, chúng con được sai đi làm môn đệ Chúa, thế mà trong chúng con còn có những bất hòa, những thành kiến, hơn thua, không quy kết về một điều tốt lành nào đó. Xin cho chúng con nhận ra Chúa qua những dáng vẻ tầm thường nơi mỗi người chúng con gặp hằng ngày, để chúng con nhận ra Chúa hiện diện nơi những anh em nhỏ bé nhất . Amen.
120 THÁNH TỬ ĐẠO HAĐIABEN
(+ 345)
(+ 345)
Cơn bắt bớ đã kéo dài tới năm năm. Trong thời gian này người giáo hữu phải nhiều phen điêu đứng. Tổng trấn Sapor đóng tại Sêlêucia ngày kia đã ký trát tống giam 120 người công giáo, trong số đó có chín cô trinh nữ đã khấn dâng mình cho Thiên Chúa. Phần còn lại gồm nhiều linh mục, nhiều thầy phó tế, và số đông các tu sĩ dòng. Tất cả bị giam vào một ngục đá tối tăm và ẩm thấp. Các ngài phải ở đó suốt mùa đông, nghĩa là trong sáu tháng tròn, trong một hoàn cảnh hết sức cùng cực!
Nhưng may, các ngài lại được một thiếu phụ quý tộc người tỉnh Ácben quý danh là bà Yađăngđốc (Yazdandocht) nuôi nấng suốt thời gian bị lao tù. Dầu bị tra vấn và hành hình đủ mọi cách, các ngài vẫn một mực từ chối không tôn thờ mặt trời là loài thụ tạo, nhưng chỉ để làm tôi thờ phượng một mình Thiên Chúa.
Trước ngày các ngài bị điệu đi hành hình, bà Yađăngđốc thân đến nhà tù rửa chân và đưa cho mỗi người một chiếc áo dài trắng, thay cho những tấm áo vừa rách vừa hôi mà các ngài đang mang. Bà còn khoản đãi các chiến sĩ của Chúa Kitôâ một bữa tiệc và chính bà đích thân tới hầu bàn cho các ngài. Bà uỷ lạo các ngài can đảm chịu tử đạo, mà không muốn tỏ cho ai biết mình là ai. Ngày hôm sau, khi trời vừa rạng sáng, bà trở lại nhà tù và báo tin cho các ngài hay quan đã y án tử hình cho các ngài rồi. Bà cũng xin mỗi người cầu nguyện nhiều để Chúa ban ơn toàn thắng trong cuộc chiến đấu gay go này. Sau hết, bà xin các ngài cầu cho mình một ngày kia được hạnh phúc gặp lại mọi người trên thiên đàng.
Quan truyền hành hình các vị tử đạo ngay từ sáng sớm khi trời còn mờ sương. Các ngài phải vội vã đi qua thành phố. Tới nơi hành hình, viên sĩ quan giám sát còn hứa sẽ tha chết cho các ngài, nếu ai nấy ưng thuận tôn thờ mặt trời…
Các ngài đáp lại: "Xin lỗi quan, quan chẳng khác gì bị đui mù, nếu như quan không nhìn thấy rõ điều này là: các phạm nhân khi bị điệu đi xử tử thì họ run sợ và tái mét mặt; họ buồn rầu và khoác những bộ áo quần mầu tang tóc. Còn chúng tôi, chúng tôi hớn hở chào đón tử thần, như những bông hoa tươi nở chào đón bình minh; chúng tôi không khoác những tấm áo tang, nhưng lại mang những bộ áo của ngày lễ. Nào các bác lý hình, hãy kíp làm phận sự của các bác đi; các bác cứ gia hình khảo lược chúng tôi bao nhiêu và bao lâu tuỳ thích. Chúng tôi chỉ một niềm tuyên xưng tôn danh Đấng Hoá Công mà thôi; chúng tôi không đời nào tôn thờ mặt trời. Dầu bị uy hiếp, khủng bố, chúng tôi cũng không hề sờn lòng nản chí; chúng tôi sẽ không bao giờ tuân lệnh bất chính của chủ các bác, chúng tôi chỉ ước ao được chịu chết. Nhờ cái chết đó mà chúng tôi được sống bất diệt, đến nỗi các bác sẽ không bao giờ mong làm cho chúng tôi chết đi được nữa".
Các ngài vừa nói xong, lý hình thi hành lệnh đánh. Những làn roi và gậy gộc dồn dập đập xuống thân thể các chiến sĩ như mưa; nhưng các vị tử đạo đều vui vẻ chịu đòn, và cuối cùng ngoan ngoãn đưa đầu ra cho lưỡi gươm kết thúc cuộc đời để lãnh nhận triều thiên vĩnh cửu.
Đêm đến, bà Yađăngđốc cẩn thận thu lượm thi hài các vị tử đạo. Bà thuê người mang thi hài các chiến sĩ tới một nơi cách thành phố một khoảng khá xa rồi cho mai táng cứ năm người một hố thật sâu.
Để treo gương anh dũng của đoàn chiến sĩ vô danh đó, Giáo hội đã truyền mừng lễ kính các ngài vào ngày 06 tháng 04, tức là ngày các ngài bị trảm quyết chỉ vì một lòng tin và suy tôn Thiên Chúa là Chúa muôn loài.