Tin Mừng Chúa Giê-su Kitô theo Thánh Lu-ca (Lc 9: 22-25)
22
Người còn nói: "Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục,
thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ trỗi
dậy."23 Rồi Đức Giê-su nói với mọi người: "Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo.24 Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.25 Vì người nào được cả thế giới mà phải đánh mất chính mình hay là thiệt thân, thì nào có lợi gì?
SUY NIỆM 1
“Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ trỗi dậy.”
Ngày thứ hai trong 40 ngày mùa Chay, Chúa Giêsu đã phác hoạ nên sơ đồ căn bản của mùa Chay và đích đến của chay tịnh: vượt qua và phục sinh.
Sống chay tịnh đúng nghĩa nhất là đi chính con đường của Chúa Giêsu. Con đường đau khổ, con đường mang lấy thập giá, con đường từ bỏ chính mình, hoá mình ra không với mầu nhiệm tự huỷ mình đi, dám mất cả mạng sống mình cho sự sống vĩnh cửu.
Chúa Giêsu tiên báo về cuộc khổ nạn của Người để các môn đệ của Người không ngỡ ngàng. Nhưng khi đối diện với sự thật trần trụi, dù đã biết trước, họ vẫn sợ hãi và mất lòng tin.
Chúng ta biết tin theo Chúa là đi con đường thập giá, phải mang lấy những hy sinh, phải chịu nhiều thiệt thòi… Đi theo Chúa là chúng ta chấp nhận đánh đổi chứ không phải cứ giằng co. Biết thế nhưng chúng ta vẫn e dè và lắm khi chúng ta không dám sống cho những đòi hỏi của Tin mừng. Không phải đến mùa Chay mới buộc mỗi người chúng ta sống, mà đúng hơn, mỗi ngày chúng ta phải sống tinh thần chay tịnh theo nghĩa hy sinh này một cách luôn luôn và mãi mãi, không thể trì hoãn hay luân phiên được.
Chúa Giêsu tiên báo cuộc khổ nạn, nhưng cũng kèm theo đó là tiên báo cuộc phục sinh vinh thắng. Đó là lời hứa đảm bảo, để vinh quang phục sinh lớn lao ấy che khuất đi những đau khổ mà Người phải trải qua.
Chúng ta thì chỉ nghe một nửa, hiểu một phần tư của lời nói ấy nên quên mất đi cùng đích của thập giá hy sinh mà chúng ta đang mang. Đau khổ làm chúng ta than thở, thiệt thòi làm chúng ta so sánh, gục ngã làm chúng ta không thể đứng lên, và bóng tối thế gian làm chúng ta không thể thấy vinh quang phục sinh vĩnh cửu.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã chiến thắng tử thần để phục sinh vinh hiển. Xin cho con biết đi con đường thập giá của Chúa với những từ bỏ tội lỗi để nên thánh. Amen.
GKGĐ Giáo Phận Phú Cường
SUY NIỆM 2
Khi nhìn các bạn đi dự Ngày Giới trẻ Thế giới ở Úc năm 2008 giành nhau chung vai vác cây thánh giá bằng gỗ, thật dài và nặng, với vẻ mặt hớn hở vui tươi, chúng ta sẽ dễ nghĩ rằng vác thánh giá đâu có gì khó. Nhưng khi phải đối diện với những thánh giá không bằng gỗ, những thánh giá vô hình mà ta phải vác một mình, chúng ta thấy khó hơn nhiều.
Không thể nói đến Đức Giêsu mà không nói đến thánh giá. Thánh giá là cái giá Ngài trả cho cả một đời dám sống cho Cha và cho con người, đặc biệt những người yếu thế. Thánh giá nằm trong kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa Cha, nhưng thánh giá cũng là kết quả của lựa chọn căn bản của Đức Giêsu. Ngài đã chết như thế vì Ngài đã dám sống như thế. Đức Giêsu dần dần ý thức rằng nếu Ngài cứ tiếp tục làm chướng mắt giới lãnh đạo Do thái giáo, gồm các kỳ mục, các thượng tế và các kinh sư (c. 22), thì cái chết như Gioan Tẩy giả là điều Ngài sẽ không tránh khỏi.
Đức Giêsu có thừa cách để tránh cái chết. Nếu Ngài đừng giảng dạy, đừng hành xử như đã quen làm. Nếu Ngài đừng nhất quyết lên Giêrusalem, nơi nguy hiểm (Lc 9, 51)… Nếu Ngài chiều sự tò mò của Hêrôđê bằng cách làm vài phép lạ (Lc 23, 8)… Nhưng Đức Giêsu đã không sợ hãi lùi bước. Ngài bình thản đón lấy định mệnh bi đát của mình khi nói với môn đệ: “Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị loại trừ, bị giết chết…” Ngài đón lấy chữ phải từ tay Cha, và tin mọi sự đều không ngoài ý Cha. Đức Giêsu xác tín Cha sẽ không bỏ rơi mình, Ngài tin vào kết thúc có hậu của đời mình: “và ngày thứ ba Con Người phải được nâng dậy” (c. 22). Chính Cha sẽ nâng ngài dậy từ cõi chết.
Định mệnh của Thầy Giêsu cũng là định mệnh của chính chúng ta. Kitô hữu là người đi theo Thầy, đi cùng con đường với Thầy. Vác thánh giá là chuyện bình thường hằng ngày của Kitô hữu nếu chúng ta muốn sống yêu thương, phục vụ, trong trắng, thành thật… Chỉ khi từ bỏ chính mình (c. 23), ta mới không đánh mất chính mình (c.25). Dựa vào sự phục sinh của Đức Giêsu, ta mới dám sống kinh nghiệm đó.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
nhiều bạn trẻ đã không ngần ngại
chọn những cầu thủ bóng đá,
những tài tử điện ảnh
làm thần tượng cho đời mình.
Hôm nay Chúa cũng muốn biết chúng con chọn ai, và chúng con thật sự đắn đo trước khi chọn Chúa.
Bởi chúng con biết rằng chọn Chúa là lội ngược dòng, theo Chúa là bước vào con đường hẹp: con đường nghèo khó và khiêm nhu, con đường từ bỏ và phục vụ.
Hôm nay, chúng con chọn Chúa không phải vì Chúa giàu có, tài năng hay nổi tiếng, nhưng vì Chúa là Thiên Chúa làm người. Chẳng ai đáng chúng con yêu mến bằng Chúa. Chẳng ai hoàn hảo như Chúa.
Ước gì chúng con can đảm chọn Chúa nhiều lần trong ngày, qua những chọn lựa nhỏ bé, để Chúa chiếm lấy toàn bộ cuộc sống chúng con, và để chúng con thông hiệp vào toàn bộ cuộc sống của Chúa. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.